Anthony và vợ con thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trong khách sạn, sau đó đánh một giấc ngon lành lần đầu tiên sau hơn mười năm. Khi tỉnh dậy thấy con cười đùa chơi đùa bên giường, vợ chồng Anthony cảm thấy ấm lòng hơn. Hơn thế nữa việc họ đến Trung Quốc là một quyết định đúng đắn.
Sau một đêm nghỉ ngơi, dưới sự hướng dẫn của người máy khách sạn họ đi đến nhà ga, lên tàu tốc hành để đi tới Thành phố Hy vọng.
Sàn xe tốc hành được trải thảm, ghế ngồi rất thoải mái như ngồi trên mây, trong suốt hành trình còn có tiếp viên đẩy xe ăn uống bán suất ăn giá rẻ.
“Trung Quốc thật tốt, cả Thành phố Hy Vọng cũng tốt quá.” Anthony không nhịn được cảm thán lần thứ hai mươi.
Bọn họ đã tràn đầy khao khát để đến với Thành phố Hy Vọng.
Khi đến Thành phố Hy Vọng, ngay lập tức họ đã bị thu hút bởi thành phố, những con đường rộng rãi ngăn nắp, những phương tiện di chuyển trật tự trên đường và cả những tòa nhà cao chót vót. Sự kết hợp giữa hiện đại hóa và công nghệ cao đã khiến Anthony - một người hâm mộ công nghệ từ trước khi tận thế đến không khỏi lóa mắt, miệng không ngừng tấm tắc khen ngợi.
"Bố, đó có phải là vòng đu quay không? Thế mà nơi này lại có công viên trò chơi?!" Cậu con trai cả kêu lên.
“Còn có cả trường học nữa chồng, từ giờ chúng ta có thể đưa bọn trẻ đến trường rồi”, Kaylee, vợ anh bật khóc vì xúc động.
Mọi thứ ở đây quá sốc khiến Anthony không khỏi tự hỏi liệu mình có còn ở tận thế hay không.
Thành phố Hy vọng dường như đang tổ chức một sự kiện nào đó, những con đường được buộc bằng những quả bóng bay và dải ruy băng đầy màu sắc, khuôn mặt của mọi người đều rạng rỡ.
Người tiếp viên là một chàng trai có nụ cười rất tỏa nắng, vừa dẫn gia đình Anthony vào trong vừa giải thích với họ: "Hôm nay là ngày thành lập Thành phố Hy vọng của chúng tôi. Chúng tôi sẽ tổ chức kỷ niệm vào thời điểm này trong năm. Mọi người thật may mắn, hôm nay thị trưởng sẽ tổ chức yến tiệc ở trung tâm quảng trường, bất cứ cư dân nào của Thành phố Hy Vọng đều có thể tham gia. Ngoài ra còn có một buổi biểu diễn, ca sĩ chính là nữ hoàng của các bài hát nổi tiếng, sau khi Thành phố Hy Vọng ổn định, cô ấy lại tiếp tục nghề mà mình yêu thích và điều đó sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự khuyến khích và hỗ trợ của thị trưởng của chúng tôi."
Mọi người ở đây chậm rãi nhắc đến thị trưởng với niềm tự hào và cả với sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Bầu không khí xung quanh khiến gia đình Anthony lây nhiễm, họ không khỏi mỉm cười, con người sôi nổi và hoàn cảnh xung quanh khiến họ mong chờ cuộc sống tương lai.
Họ vừa mới đến nên không có tích phân hoặc tiền tệ, vì vậy họ đã đến ngân hàng dưới sự hướng dẫn của người hướng dẫn để đổi tinh hạch thành tiền tệ.
Để sinh sống ở Thành phố Hy vọng, Anthony đã tiết kiệm rất nhiều tinh hạch, hiện tại dù đổi sàn tiền tệ cũng đủ để gia đình anh ta có thể sinh sống lâu dài ở đây. Anh ta cũng không keo kiệt, chọn cho gia đình một biệt thự nhỏ, rồi trả hết năm năm phí bảo trì.
Đứng trước biệt thự, vợ anh tiến lên nắm tay Anthony: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể có một mái nhà ổn định.” Anthony cũng nắm tay vợ, đôi mắt nâu tràn đầy sự phấn khích.
Con trai và con gái tươi cười chạy về biệt thự, hàng xóm thân thiện chạy ra chào hỏi.
Cuộc sống trong tương lai chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.
….