Sau một tháng Anthony đưa vợ và hai đứa con đi cùng thì cuối cùng cũng đến Trung Quốc. Không giống như đất nước Mỹ nguy hiểm và hỗn loạn, Trung Quốc có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, không có việc thỉnh thoảng phát ra tiếng kiếm gỗ, không có các phần tử khủng bố cướp bóc khắp nơi, cũng không có các loại động vật biến dị đột nhiên tấn công. Cho dù có cũng chỉ là vài cọng thực vật biến dị rất nhỏ, trên cơ bản tất cả động vật biến dị và zombie đã biến mất.
Bốn người họ đi đã ba ngày, lương thực cũng gần hết, vừa mệt vừa đói, muốn tìm một chỗ nghỉ chân nhưng lại lo lắng sẽ bị tập kích khi nghỉ ngơi nơi hoang dã.
"Chồng, Thành phố Hy vọng ở đâu? Không biết chúng ta còn phải đi bao lâu nữa? Bọn trẻ không thể cầm cự được nữa." Kaylee, vợ của Anthony, liếm đôi môi nứt nẻ bất lực hỏi.
Anthony nhìn về phương xa lắc đầu: "Anh đoán chừng còn phải đi một đoạn đường dài nữa, chúng ta đi đến phía trước nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đã kiệt sức, những hạt mồ hôi lớn không ngừng chảy ra từ trán của họ.
“Ba, phía trước có đèn.” Lúc này, con gái bé bỏng trong ngực Anthony chỉ hướng xa xa kêu một tiếng.
Anthony nhìn theo ngón tay của con gái, quả nhiên, anh ta nhìn thấy một tòa nhà cao và đẹp, trên đó còn có bảng hiệu và đèn chiếu sáng.
Mặc dù cảnh này hơi kỳ lạ nhưng sự kiệt sức về thể chất đã thôi thúc họ đến trước tòa nhà.
Khi đến gần hơn thì có thể thấy bốn ký tự “Khách sạn Hy Vọng” được viết trên bảng hiệu.
Hai mắt Anthony hơi sáng lên, khách sạn Hy Vọng? Chẳng lẽ nơi này là Thành phố Hy Vọng?
Mặc dù không lớn và huyền diệu như những người khác nói nhưng trông nó vẫn rất thoải mái.
Khi họ bước vào khách sạn, cửa tự động mở ra, một người máy đi tới. Nó mở bụng lấy từ bên trong ra mấy chiếc khăn tắm còn ướt và mấy cốc nước.
Con trai và con gái của Anthony ngay lập tức lấy lại tinh thần rồi nhìn quanh người máy vài lần.
Khách sạn được trang hoàng lộng lẫy, thậm chí còn sang trọng hơn cả những khách sạn năm sao trước tận thế.
Theo Anthony quan sát thì hầu hết những người nói chuyện trong sảnh khách sạn đều là những người nước ngoài đến từ khắp nơi trên thế giới.
Người máy dẫn họ đến quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp với nụ cười xuất hiện.
“Chào quý khách đến từ phương xa, đây là khách sạn Hy Vọng, quý khách có nhu cầu ở hay ăn uống ạ?”
Cô gái nói tiếng Anh trôi chảy mà không gặp trở ngại nào trong giao tiếp nào cả.
"Chúng tôi muốn ở lại và ăn uống. Nhân tiện cho tôi hỏi đây có phải là Thành phố Hy vọng không?" Anthony hỏi.
"Đây không phải là Thành phố Hy vọng. Đây là một trong số những khách sạn do Thành phố Hy vọng thành lập trên khắp cả nước để chiêu đãi những vị khách từ xa đến như quý khách. Quý khách vừa mới đến Trung Quốc đúng không ạ? Quý khách không đi xe tốc hành chuyên dùng sao?"
“Tôi đến đây từ ba ngày trước, xe tốc hành? Tôi không biết cái gì mà gọi là xe tốc hành chuyên dùng, tôi đi đến đây với vợ con.” Anthony nói.
"Thưa ngài, Thành phố Hy vọng đã thiết lập rất nhiều nhà ga ở mỗi thành phố khác nhau. Quý khách có thể ngồi lên chiếc xe tốc hành để trực tiếp đến Thành phố Hy vọng. Ngoài ra còn có thiết bị liên lạc, nếu gặp khó khăn, quý khách có thể gọi hỗ trợ bất cứ lúc nào. Sau nửa tiếng gọi hỗ trợ sẽ có người mày chuyên môn đến giúp quý khách thoát khỏi khó khăn.”
Anthony và vợ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương. Họ đến đây mà không biết gì, còn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.
Anh ta vỗ trán: "Chúng tôi quá bất cẩn rồi. Thành phố Hy Vọng đúng như người ta nói, là một thành phố bao dung và quan tâm. Nghe nói thành lập đã mười năm rồi, thị trưởng là một người phụ nữ, tôi rất hâm mộ. "
Vừa nhắc tới thị trưởng, nụ cười trên khuôn mặt thanh tú của cô gái thanh tú bỗng trở nên chân thành hơn, trên mặt còn có chút ửng hồng: “Thị trưởng của chúng tôi thật sự là một người phụ nữ rất dịu dàng, cô ấy xinh đẹp lại mạnh mẽ. Quý khách nhất định sẽ gặp được cô ấy khi đi đến Thành phố Hy Vọng, còn đây là thẻ phòng của quý khách ạ.”