Thực tế, sau sự cố lần trước với bác sĩ Cẩu, anh ta rất lo lắng nhưng con gái anh ta còn quá nhỏ nên vắc-xin zombie cực kì quan trọng với con bé, không có cách nào anh ta vẫn phải mạo hiểm đến đây.
Anh ta đã nghe nói về Thành phố Hy vọng nhưng đây là lần đầu tiên đến đây, vốn tưởng rằng tất cả những gì mọi người thảo luận chỉ là ảo tưởng nhưng hiện tại bản thân mình đã phát hiện những lời nói đó không hề khoa trương chút nào. Thậm chí nơi này còn thịnh vượng hơn cả những gì những gì người ta đã nói.
Tôn Hạo cũng không thiếu tinh hạch nên đặt cho mình và con gái một căn biệt thự, giá cả ở đây thấp hơn anh ta tưởng tượng. Người máy nhìn thấy con gái trong lòng anh ta còn đặc biệt chu đáo mà bố trí một căn phòng cho trẻ em trong biệt thự, khắp sàn nhà là các loại đồ chơi khác nhau.
Nhìn thấy con gái rất vui vẻ mà chơi ở trong phòng, Tôn Hạo rất vui mừng. Con gái đã sinh ra hai năm nhưng vẫn luôn sợ hãi cuộc sống ở tận thế, hiếm có khi nào mà con bé mới vui vẻ như vậy.
Chỉ khung cảnh này đã thôi thúc anh ta muốn định cư ở đây.
Thời điểm mà ông bố và con gái có bảng số thứ tự là ba ngày sau.
Đến lượt họ, anh ta ôm con gái đi xuống Bệnh viện Hy Vọng dưới sự hướng dẫn của người máy, không lâu sau cũng đến lượt bọn họ.
Lúc này, rất nhiều người sống sót đã được tiêm
vắc-xin, họ không có phản ứng khó chịu, ngược lại thể chất của họ ngày càng tốt hơn khiến loại vắc-xin phòng bệnh này rất được tôn sùng.
Nghe mọi người nghị luận, một chút lo lắng trong lòng Tôn Hạo cuối cùng đã biến mất.
Động tác của bác sĩ người máy rất nhẹ nhàng, có một bác sĩ khác phụ trách phân tán sự chú ý của con gái, con gái đã tiêm xong mà không khóc chút xíu nào.
Sau khi tiêm vắc-xin xong, anh ta ôm con gái đi ra khỏi bệnh viện. Bên ngoài trời nắng chói chang, xung quanh là những người sống sót đang nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Anh ta nhìn xung quanh, có lẽ rất nhanh thôi ngày tận thế sẽ kết thúc.
…
Chỉ chớp mắt một cái đã là 5 năm sau.
Thành phố Hy vọng đã tăng lên hơn 500 cấp độ, nối tiếp dãy nhà cao tầng, phát triển thành một thành phố lớn với hàng trăm nghìn người như ý muốn. Nơi đây đã sáp nhập vào không ít căn cứ, thậm chí ngay cả căn cứ thành phố A cũng được sáp nhập vào thành phố Hy Vọng. Theo sự gia tăng của người dân thì thành phố Hy Vọng cũng ngày một phồn hoa hơn.
Hiện giờ thành phố Hy Vọng đã trở thành nơi mà mọi người đều muốn sống, không chỉ có Trung Quốc mà cả các nước lân cận cũng đã nghe nói. Nên có không ít người dẫn theo người thân vượt sông vượt núi đến nhờ cậy thành phố Hy Vọng. Ở các nước này động thực vật biến dị và zombie tràn lan hơn nhiều Trung Quốc nên cuộc sống sinh hoạt của họ cực kỳ gian nan. Đối với họ, nếu vượt sông vượt núi mà có thể tìm một nơi an cư thì tốt hơn nhiều so với việc cứ đờ đẫn ở nơi mình vốn sống.
Lúc này, Miêu Tuệ Tuệ đang đứng trước gương chăm chút lại quần áo của mình. Chút nữa cô còn phải đi tiếp quản hai căn cứ, hiện giờ động thực vật và zombie biến dị ở ngoài đã bị tiêu diệt gần như toàn bộ nên không còn tinh hạch nữa. Bây giờ tiền và tích phân bắt đầu được lưu thông, người máy có nhiều vị trí cũng lui về sau để những người còn sống có năng lực tiếp quản các vị trí đó.
Lúc này, cô một đôi tay ôm lấy cô từ đằng sau, đó là người vừa trở thành bạn trai của cô được nửa năm Mạnh Diệp.
Đúng vậy, Mạnh Diệp đã đánh bại Diệp Hoài Sơn và những người theo đuổi khác trong suốt bốn năm rưỡi theo đuổi, cuối cùng chiếm được trái tim của Miêu Tuệ Tuệ.
“Anh làm bữa sáng cho em, ăn xong rồi hẵng đi làm.” Một giọng nói từ tính vang lên từ sau lưng khiến lỗ tai Miêu Tuệ Tuệ không khỏi đỏ lên.
Cô quay đầu hôn bạn trai một cái: "Em không ăn đâu, muộn rồi, xong việc em sẽ trở về ăn sau.”
“Trưa nay em đừng quên tiệc đầy tháng của bé con nhà Dư Minh Kiệt và Chung An Thanh đấy.” Mạnh Diệp nhắc nhở từ phía sau.
“Em nhớ rồi mà.” Miêu Tuệ đi xong giày, vẫy tay với bạn trai rồi quay người rời đi.
Mặt trời vừa ló dạng bên ngoài, làn gió thổi tung mái tóc cô.
Sau khi hoàn thành công việc của mình, Miêu Tuệ Tuệ lên cổng Thành phố Hy vọng rồi nhìn xuống Thành phố Hy vọng ở bên dưới. Lúc này có giọng nói vang lên trong đầu cô: “Giải khoá thành tích có triệu dân, đạt được danh hiệu vị cứu tinh.”
Miêu Tuệ Tuệ nở ra nụ cười từ đáy lòng: “Cảm ơn”
Thật lâu sau, một giọng nói hơi méo mó máy móc vang lên trong đầu cô: “Không có việc gì, vinh hạnh, con đường phía trước còn dài, chúng ta sẽ tiếp tục song hành cùng nhau.”