Nói xong, cô xoay người rời đi, cửa phòng từ từ đóng lại, cũng cách ly một chút ánh sáng cuối cùng bên ngoài. Giáo sư Cẩu lặng lẽ đưa tay ra, chỉ nắm được bóng tối trong căn phòng.
Rời khỏi nhà tù dưới lòng đất, Miêu Tuệ Tuệ thở ra một hơi. Ngẩng đầu lên, trời xanh mây trắng và ánh nắng ấm áp từ từ xua tan sương mù trong lòng cô.
Khi cô trở lại, tất cả những người ở căn cứ thành phố Z đã đến trấn nhỏ. Họ đều đã được người máy dẫn đường tìm một ngôi nhà thích hợp cho mình, bây giờ họ đã ổn định cuộc sống ở đây.
Trưởng căn cứ còn đặc biệt đến đây để cảm ơn Miêu Tuệ Tuệ, không những thế ông ấy còn mang đến bánh rán nhân hẹ do vợ mình làm ra.
Bánh rán nhân hẹ thơm đến mức cách một hộp cơm mà cô vẫn có thể ngửi được hương vị thơm ngon ngào ngạt của nó.
"Mấy năm trước sao có thể có cuộc sống tốt như vậy, tất cả đều nhờ có thị trưởng Miêu. Bây giờ những người sống sót trong căn cứ đều đang sống rất tốt, cuối cùng tôi cũng có thể an tâm rồi."
Miêu Tuệ Tuệ tiễn người quản lý căn cứ đi sau đó mở giao diện cá nhân ra. Cô đã nhận được một tin nhắn từ hệ thống nhắc nhở rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, chẳng qua vì quá bận nên cô không có thời gian để mở nó.
Cô xoa xoa tay, còn có chút kích động, vắc-xin zombie cuối cùng cũng ra đời.
Nhấn mở túi quà phía sau nhiệm vụ, thứ xuất hiện trước mặt cô là một tuýp chất lỏng màu xanh nhạt, trông nó rất đẹp mắt.
"Gợi ý, ký chủ cần đem vắc-xin zombie đưa tới viện nghiên cứu, để có thể nghiên cứu số lượng lớn vắc-xin giúp tất cả những người ở tận thế có thể sử dụng nhằm chống lại 98% virus zombie.
Đọc xong lời nhắc nhở, Miêu Tuệ Tuệ vội vã đi giao vắc-xin cho viện nghiên cứu.
Chờ đến khi đã trở về nhà, Miêu Tuệ Tuệ nhận ra cô đã bỏ lỡ một phần thưởng thành tích.
Cô mở nó ra thì thấy rằng đó là thành tích của Thành phố Hy vọng đạt mười nghìn cư dân.
Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác tự hào, bất tri bất giác, trấn nhỏ Hy Vọng đã biến thành Thành phố Hy Vọng, từ một người dân trấn trở thành mười nghìn người dân trấn.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà khi được nhắc đến từ “nhà” cô không còn nghĩ đến một căn phòng nhỏ ở một thế giới khác nữa mà là nhà thị trưởng ở thành phố Hy Vọng.
Cô không còn chỉ ru rú ở nhà sau giờ làm, không bạn bè thân thiết, không người thân quen. Mà giờ đây cô sẽ rủ bạn bè ăn lẩu nướng, đi mua trà sữa và có cả những người ưu tú theo đuổi mình thi thoảng lại tạo ra những bầu không khí lãng mạn và cả niềm vui.
Suy nghĩ kỹ lại, cô xuyên đến đây quả thật không lỗ.
Phần thưởng lần này rất đặc biệt, nó là một loại tiền lưu hành dành riêng cho Thành phố Hy vọng. Giống như tích phân, nó chỉ được lưu hành và sử dụng trong Thành phố Hy vọng.
"Tốc độ sinh sản của động thực vật biến dị chưa bao giờ nhanh bằng tốc độ săn bắn của con người, một khi động thực vật biến dị và zombie diệt vong, tinh hạch cũng sẽ biến mất. Nên việc lưu thông tiền tệ là rất cần thiết, hơn nữa sau này khi Thành phố Hy Vọng đã phát triển ổn định thì trong một số chức vụ không quan trọng người máy cũng sẽ được thay đổi bằng những con người do ký chủ tuyển chọn. Cuối cùng Thành phố Hy Vọng sẽ phát triển trở thành một thành phố hướng đến con người.”
Miêu Tuệ Tuệ có chút sững sờ, cô đã quen với thành phố đầy người máy này. Sau này lại thay đổi, không biết bản thân mình có thể quen được hay không.
"Còn bạn thì sao?" Miêu Tuệ Tuệ theo bản năng hỏi, "Bạn sẽ rời đi hay ở cùng tôi?"
Hình như nghe được trong giọng nói của Miêu Tuệ Tuệ có một tia bất đắc dĩ, âm thanh máy móc cửa hệ thống như thể mang theo một tia ấm áp cùng nụ cười: “Ký chủ yên tâm, tôi sẽ vĩnh viễn ở cùng cô đến cuối đời. "
…
Vắc-xin zombie được phát triển trong vòng một tuần, tin tức vừa được đưa ra. Toàn bộ căn cứ ở Trung Quốc đã nhận được tin này, rất nhiều người đã khóc vì sung sướng.
Thành phố Hy Vọng tuyên bố, bất kể già trẻ gái trai đều có thể đến Thành phố Hy Vọng để tiêm vắc xin, sau khi tiêm vắc xin có thể chống lại 98% virus zombie.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người sống sót tràn vào Thành phố Hy vọng, mọi người tiến vào sẽ nhận được một bảng số thứ tự ở chỗ người máy trước cửa. Trên bảng số thứ tự sẽ có thời gian, chỉ cần theo thời gian này rồi đi đến Bệnh viện Hy vọng, chắc chắn chuẩn không sai được.
Sau khi nghe tin vắc-xin được tung ra, Tôn Hạo vội vã ôm con gái nhỏ gần hai tuổi đến thành phố Hy Vọng. Một năm trước vợ anh ta đã qua đời, chỉ để lại đứa con thơ.