Vì phải làm việc với cường độ cao mà còn phải nhìn thấy cảnh tượng tang thương xác chết rải rác khắp căn cứ, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nên Miêu Tuệ Tuệ đã đổ bệnh khi trở về Thành phố Hy Vọng.
Khi cô mở mắt trong bệnh viện thì nhìn thấy Mạnh Diệp vẫn canh giữ bên cạnh giường bệnh.
Lần này Mạnh Diệp ra ngoài làm nhiệm vụ khác, bỏ lỡ nhiệm vụ cấp bách của Miêu Tuệ Tuệ, trong mắt anh đầy lo lắng, nhìn cô tỉnh lại anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cách hai người họ ở bên nhau luôn khiến người ngoài thấy lạ, trong công việc không can thiệp vào nhau, thỉnh thoảng mới gặp nhau. Cho dù như vậy nhưng mỗi lần gặp mặt nhau đều khiến người ngoài cảm giác được sự ấm áp ái muội của bọn họ bởi vậy nên Mạnh Diệp mới hay bị đồng đội trêu chọc.
Nằm ở bệnh viện một ngày là bệnh trạng đã gần như khôi phục nên Mạnh Diệp giúp cô xuất hiện rồi đưa cô về nhà.
Sau một đêm ngủ, thức dậy Miêu Tuệ Tuệ lập tức đi thẳng đến nhà tù dưới lòng đất.
Người máy bảo vệ nhà tù đưa cô đến một nhà tù đơn tối tăm, mở cửa ra, xuất hiện trước mặt cô là bác sĩ Cẩu - người đã trốn thoát khỏi tầng hầm.
Dù mạnh mẽ đến đâu, ông ta cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người máy.
“Trưởng trấn Miêu, nơi này quả thật rất tuyệt vời, cho dù là người như tôi cũng không hiểu được một phần nguyên lý hoạt động của nó.” Miêu Tuệ Tuệ vẫn luôn cảm thấy có vẻ như bác sĩ Cẩu này tinh thần không được bình thường. Ở trong tình huống như này cũng không lo lắng mà lại có tâm trí để nghiên cứu cơ sở vật chất ở đây.
“Giáo sư Cẩu đây đúng là nhàn nhã, ông có biết ở bên ngoài vì ông đã loạn thành một nồi cháo rồi không?” Miêu Tuệ Tuệ mặt không biểu cảm nhìn ông ta.
Nhìn thấy vẻ ngoài bình tĩnh của ông ta sau khi giết rất nhiều người, thật sự Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rất tức giận.
“Chết không có nghĩa là hết, trên đời này có rất nhiều cách để kéo dài sinh mệnh. Họ cũng đã hy sinh vì khoa học, và họ nên hạnh phúc vì điều đó." Giáo sư Cẩu vẫn đắm chìm trong lời nhận xét của mình.
Miêu Tuệ Tuệ hít một hơi thật sâu, sau đó nói với người máy bên cạnh: "Virus mang từ tầng hầm ngầm đến đâu rồi? Đã xử lý nó tốt chưa?”
"Vâng, Thị trưởng." Người máy vừa đáp vừa lấy ra một ống kim, trong ống kim chứa một chất lỏng trong suốt. Mặc dù không màu nhưng chất lỏng này lại khiến giáo sư Cẩu sởn cả tóc gáy.
Cảm giác này không khiến ông ta sợ hãi mà càng làm ông ta phấn khích hơn.
“Cô đây là?”
“Thứ này là do ông chế tạo ra, tôi đã nhờ người cải tiến nó một chút theo cơ sở này. Loại thuốc này có thể từ từ biến ông trở thành loại zombie có thể nghe hiểu mệnh lệnh mà ông yêu thích nhất. Không chỉ có vậy, nó vẫn có thể duy trì suy nghĩ của bản thân, có máu có thịt có ngũ quan, còn có thể giúp ông có thể tỉnh táo và cảm nhận được sự đau đớn của thân thể mỗi ngày. Tôi thấy ông thích cái loại này lắm, thật ra những nhân vật chính lợi hại đều dùng cơ thể của bản thân để thử độc, mà tôi thấy ông cũng nên thử xem sao.”
Sau khi nói xong, Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu người máy tiêm thuốc cho ông ta.
“Đợi đã!” Cuối cùng, trên mặt giáo sư Cẩu cũng lộ ra một tia sợ hãi. Ông ta thực sự yêu thích và thậm chí mê mẩn nghiên cứu y học nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta sẵn sàng dùng cơ thể của chính mình để làm thí nghiệm.
Nhưng người máy không để tâm tới lời nói của ông ta, phớt lờ sự vùng vẫy của ông ta, tiêm chính xác mũi tiêm vào mạch máu của Giáo sư Cẩu.
Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu người máy tăng các thành phần gây đau đớn trong thuốc lên gấp hai mươi lần.
Chỉ sau vài giây, giáo sư Cẩu bắt đầu lộ ra vẻ đau khổ. Khuôn mặt ông ta từ từ đỏ bừng, gân xanh nổi lên, đau đớn tột cùng buộc ông ta phải cuộn tròn trên mặt đất. Ông ta vô thức dùng ngón tay gãi gãi trên mặt sàn bê tông, bởi vì không nắm bắt bất kỳ thứ gì nên dần trở nên đẫm máu.
Cơn đau khiến ông ta thậm chí không thể hét lên.
Trước đây, ông ta luôn nhìn những người bị tra tấn đó từ góc độ của một người ngoài cuộc. Nhìn thấy nỗi đau và tiếng khóc của họ, trong lòng ông ta không hề dao động, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Nhưng bây giờ đau đớn như vậy giáng xuống người, ông ta mới phát hiện mình thật không chịu nổi.
Miêu Tuệ Tuệ đứng ở góc độ trước đó của ông ta, lạnh lùng quan sát.
Nhìn một lúc, Miêu Tuệ Tuệ mới quay đầu đi: "Ông sẽ phải chịu đựng loại đau đớn này mỗi ngày một cách tỉnh táo. Chỉ cần ông mở mắt ra, loại đau đớn này sẽ theo ông như hình với bóng, cho đến một ngày khi cuộc sống của ông kết thúc."