Khi ngọn lửa được dập tắt, nụ cười trên khuôn mặt của bác sĩ Cẩu ngay lập tức đóng băng.
Người máy trước mặt vẫn còn nguyên vẹn, phía sau đi theo mấy người máy, cuối cùng là một cô gái nhân loại.
Bàn tay ngắn của người máy đã được biến thành vũ khí, họng kiếm tối om nhắm thẳng vào mặt bác sĩ Cẩu.
“Bên cạnh mang theo người máy, người phụ nữ xinh đẹp, cô là trưởng trấn Miêu của trấn nhỏ Hy Vọng đúng không? Đúng là ngưỡng mộ danh cô đã lâu.” Bác sĩ Cẩu không chút hoảng loạn nào, còn có tâm tình hàn huyên với Miêu Tuệ Tuệ.
Miêu Tuệ Tuệ chế nhạo: "Tôi thực sự cảm thấy kinh tởm khi được ông ngưỡng mộ danh, ông chính là giáo sư Cẩu tiếng xấu lan tràn đúng không? Làm nhiều chuyện xấu như vậy rồi thì bây giờ ông nên nhận quả báo đi.”
“Tại sao trưởng trấn Miêu lại không thân thiện như vậy? Việc tôi đang làm chính là để xã hội này trở nên hài hòa hơn. Trưởng trấn Miêu cô rất có thực lực, còn tôi thì có kỹ thuật, không bằng chúng ta thử hợp tác với nhau đi? Đến lúc đó chúng ta có thể chia đều thiên hạ với nhau được không?” Bác sĩ Cẩu không có chút hoảng loạn nào, thậm chí còn bắt đầu mê hoặc Miêu Tuệ Tuệ.
“Ông bị bệnh à?” Miêu Tuệ Tuệ tàn nhẫn nói, "Ông có xác định là vì thế giới này không? Hay là vì chính mình?"
Thấy không thể thuyết phục được Miêu Tuệ Tuệ , giáo sư Cẩu lật tay, một quả cầu lửa khổng lồ tấn công Miêu Tuệ Tuệ và đứa trẻ trong góc. Theo bản năng, Miêu Tuệ Tuệ đứng trước mặt đứa trẻ, dùng tấm chắn bảo vệ của mình chặn ngọn lửa lại.
Mặc dù biết mình sẽ không bị thương nhưng đối mặt với quả cầu lửa khổng lồ này, cô vẫn có chút sợ hãi.
Khi sức nóng còn lại của ngọn lửa bị dập tắt hoàn toàn, bác sĩ Cẩu đã biến mất không tăm tích.
“Ông ta chạy mất rồi!” Chu Thủy lo lắng kêu lên.
"Yên tâm đi, chạy không thoát đâu! Ông ta còn phải chịu đựng những đau khổ mà những người từng bị ông ta giết trải qua, nếu không thì quá tiện nghi cho ông ta rồi.” Miêu Tuệ Tuệ nhìn vết máu thịt lẫn lộn trên mặt đất tức giận nói.
Cô và những người máy còn lại đưa bọn nhỏ rời khỏi đây. Chờ đến khi nhìn thấy ánh sáng một lần nữa, Chu Thuỷ mới phát hiện ra bọn họ đang ở dưới nền đất của căn nhà gỗ mà cậu ta đã nhìn thấy trước đây.
Bên ngoài trời đã tối và họ đã ở đây gần hết ngày.
Trở lại căn cứ, chờ đợi họ là cha mẹ và người thân đang nóng lòng chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ ôm nhau khóc, cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ cũng cảm thấy trong lòng có chút an ủi.
Cô đang trên đường đến căn cứ tiếp theo thì nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp từ hệ thống, nhiệm vụ khẩn cấp này không chỉ được đánh dấu bằng dấu chấm than, mà còn có màu đỏ được tô rất đậm, đủ để thể hiện tính cấp bách của sự việc.
Cô chỉ có thể chia tay những người lính robot.
Ngay cả tàu tốc hành sau khi nhận nhiệm vụ cũng tăng tốc, may mà cô đến kịp lúc.
Căn cứ này chưa kịp bị bác sĩ Cẩu hãm hại, virus không lây lan nên Miêu Tuệ Tuệ phái người trở về, chuẩn bị đi căn cứ tiếp theo.
Dọc đường đi Chu Thành đều nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ người máy, thi thoảng đôi mắt còn phát ra ánh sáng rực rỡ, có lẽ là cảm thấy khá bất đắc dĩ khi nhìn bọn họ phải rời khỏi đây.
Còn Chu Thuỷ thì đặc biệt quan tâm đến vũ khí có thể thay đổi trong tay người máy.
Trước khi rời đi, Miêu Tuệ Tuệ đã đưa cho Chu Thành nhỏ gầy một tờ rơi quảng cáo cho Thành phố Hy Vọng. Đây là tờ rơi còn sót lại từ lần quảng cáo trước, bên trên đó còn in hình ảnh tinh xảo khiến cho người khác có chút mong chờ.
“Nếu mọi người muốn thì có thể đến Thành phố Hy Vọng, ở nơi đó mọi người muốn gì cũng có.”
Cô bắt gặp một nhóm bác sĩ người máy khác tại căn cứ thành phố U. Trưởng căn cứ thành phố U và Miêu Tuệ Tuệ đã gặp nhau vài lần để mua vật tư và thuê khách sạn con nhộng nên họ cũng khá quen thuộc nhau. Tình trạng của căn cứ họ không quá nghiêm trọng, người máy đã khống chế được virus và cả khử trùng toàn bộ căn cứ.
Trưởng căn cứ của thành phố U cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cúi đầu cảm ơn Miêu Tuệ Tuệ hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng ông ta còn muốn lấy số thịt khô quý giá mà mình không dám ăn ra chiêu đãi Miêu Tuệ Tuệ
Miêu Tuệ Tuệ khéo léo từ chối, dù sao thì cô cũng phải đi đến căn cứ tiếp theo. Lúc này, thời gian chính là mạng người!
Lần này tổng cộng có mấy chục căn cứ bị ảnh hưởng, chết hàng chục nghìn người, tất thảy đủ để thấy độc tính của loại virus này.
Miêu Tuệ Tuệ dẫn đầu đội ngũ y tế làm việc xuyên suốt trong ba ngày và không được ngủ nhiều vào ban đêm. Cuối cùng, virus trong tất cả các căn cứ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.