Chu Thành nhìn thấy anh trai ở bên cạnh, còn chưa kịp bày tỏ nghi hoặc cùng kinh ngạc, đã thấy anh trai lặng lẽ lắc đầu, sau lưng thầm nhéo tay của em trai.”
“Đừng khóc nữa!” Bác sĩ Cẩu hét lên nhưng bọn trẻ càng khóc to hơn.
“Còn khóc nữa, chúng mày cũng sẽ bị giống như nó!” Bác sĩ Cẩu không kiên nhẫn gầm lên.
Lúc này, bọn nhỏ mới nhìn những bãi máu lớn và những mảnh vỡ không xác định được trên mặt đất.
Một phần bằng ngón tay cái cũng rơi xuống rất gần bọn nhỏ.
Bọn nhỏ thực sự sợ hãi, cố gắng kiềm chế tiếng gào khóc to đã chuyển thành tiếng nức nở nhỏ, mọi người đều cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
“Một chút nữa anh sẽ giữ chân ông ta cho, em đưa bọn họ có thể chạy rất xa, nhớ phải chạy về hướng căn cứ nhé!” Chu Thủy kề bên tai em trai bên tai thở dốc nói.
Em trai rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Anh em mình đi cùng nhau."
“Tất cả chúng ta không thể rời đi cùng nhau được, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ đi tìm em sau.” Chu Thủy cười với em trai để trấn an, nhưng trong lòng cậu biết mình không thể rời đi. Dù sao thì có thể dùng mạng của mình đổi sự sống cho em trai thì cậu cũng rất vui lòng.
Khi bác sĩ Cẩu đang nổi giận, Chu Thuỷ nhân cơ hội này cởi trói cho những đứa trẻ khác.
Chu Thủy đè chặt thanh đao mỏng trong tay, đột nhiên đứng lên, bắt đầu công kích bác sĩ Cẩu, đồng thời hét lớn một tiếng: "Chạy!"
Bác sĩ Cẩu lạnh lùng nhìn Chu Thuỷ đang lao về phía mình, cười lạnh: "Tôi không nghĩ tới cậu lại có năng lực như vậy, tôi biết cậu thân thể không tệ, đáng lẽ ra vừa rồi nên dùng cậu để thử thuốc mới đúng!"
Khi đang nói, một ngọn lửa bắn ra từ lòng bàn tay của bác sĩ Cẩu, ngọn lửa chính xác đánh về phía Chu Thuỷ.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tiêu diệt zombie ở bên ngoài, Chu Thuỷ đã tránh được làn sóng tấn công này rồi tấn công bác sĩ Cẩu bằng một tư thế khó.
Những đứa trẻ khác lợi dụng cơ hội này để tràn ra ngoài.
Chu Thủy chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đợt lửa thứ hai lại ập đến. Cấp bậc dị năng của bác sĩ Cẩu rất cao, hiện giờ đánh nhau với Chu Thủy chẳng qua là một động tác mèo vờn chuột nhàn rỗi mà thôi.
Hơn nữa ông ta cũng không hề nóng nảy nào về việc bọn nhỏ sắp chạy trốn như thể không lo lắng một chút nào, bộ dáng đã đoán trước được tất cả sự việc.
Trong lòng Chu Thủy dâng lên một dự cảm chẳng lành, quả nhiên, ngay lúc cậu lại bị ngọn lửa đánh ngã một lần nữa, trong hành lang liền vang lên tiếng bước chân.
Chu Thuỷ trơ mắt nhìn em trai và những người bạn khác quay lại từ lối đi, kinh hãi nói với cậu: "Anh ơi, ở đây không có lối ra."
Chu Thủy tựa hồ có chút nản lòng, lại còn bị ngọn lửa đánh thẳng vào lưng, phun ra một ngụm máu. Cậu thấy đau đớn trên thân thể chẳng là gì so với sự tuyệt vọng khốn cùng trong lòng.
“Ha ha ha, chúng mày không trốn không thoát được đâu, tốt nhất là nên ngoan ngoãn thử thuốc cho tao.” Bác sĩ Cẩu rất đắc ý, ngọn lửa hóa thành roi lửa đánh vào lưng Chu Thủy, “Thật ra tôi khá là thích cậu, tố chất thân thể cậu không tồi. Lần tiếp theo, cậu sẽ là người được thử thuốc đầu tiên, trở thành zombie đầu tiên trong quân đội zombie của tôi chắc chắn cậu sẽ tự hào vô cùng.”
Em trai Chu Thành tiến lên ôm lấy anh, đỡ roi cho anh, thân thể cậu bé càng yếu hơn, bị roi đáng đến phun ra một ngụm máu, Chu Thủy vội vàng bảo vệ cậu bé: “Không sao đâu, đừng sợ, anh sẽ cùng em đi cùng nhau! "
Ngay khi họ đang khóc cùng nhau, động tác trên tay bác sĩ Cẩu đột nhiên dừng lại.
Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía trên, hơi nhíu mày: "Có âm thanh gì đang phát ra vậy?"
Một lúc sau, Chu Thuỷ và những người còn lại có lẽ cũng nghe thấy rồi, dường như có một loại phương tiện giao thông nào đó đang đến từ xa.
Âm thanh dần dần trở nên rõ ràng rồi từ từ biến mất, tia hy vọng cuối cùng trong mắt bọn họ cũng biến mất.
Lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói: "Tôi tìm được rồi, đây chính là cửa vào!"
Kèm theo một giọng nữ lanh lảnh là tiếng động cơ khởi động, sau đó là tiếng bước chân.
Ngay khi Chu Thuỷ chuẩn bị nhắc nhở những người đang đi xuống thì một vòng lửa bốc lên xung quanh cậu ta, bác sĩ Cẩu cảnh cáo nhìn cậu ta một cái.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim của Chu Thủy như muốn vọt tới cổ họng.
Điều đầu tiên đập vào mắt là một người máy đầu tròn với đèn pin trên đầu.
Diễn biến này khiến mọi người sững sờ trong giây lát.
Ngọn lửa trong tay bác sĩ Cẩu bắn ra như tia chớp, nháy mắt đã bao phủ người máy trong đó. Trên mặt ông ta lộ ra nụ cười đắc ý, không chỉ nghiên cứu y thuật mà cả dị năng của ông ta đã đạt tới cấp chín đỉnh phong, chỉ cần tu luyện thêm một chút là sẽ đạt đến cấp mười. Ở tận thế này, số người có dị năng cấp mười chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay.