Đối diện với người đàn ông người đầy dầu mỡ, mắt híp tịt không thấy đâu, còn cố ý hạ thấp giọng nói để nói chuyện, bao nhiêu da gà da vịt của Miêu Tuệ Tuệ nổi hết lên.
Tô Thanh Thanh nhìn ra trong mắt hắn ta không có ý tốt, mày nhăn càng sâu, lặng lẽ điều động dị năng trong cơ thể.
“ Nếu mọi người muốn ở lại trấn nhỏ, vui lòng trả tinh hạch trước.” Nụ cười trên mặt Miêu Tuệ Tuệ nhạt dần: “ Lữ Lâm đã từng tới đây hẳn là biết rõ các quy tắc trong trấn.”
Bây giờ cô cũng hiểu rõ rằng Lữ Lâm đến đây trước để tìm hiểu tình hình, bọn họ đã sớm theo dõi trấn nhỏ của cô rồi!
Lữ Lâm gục đầu xuống, Miêu Tuệ Tuệ đã từng cười và đối xử với anh ta rất nhiệt tình và chân thành, bây giờ chính anh ta cảm thấy cực kì áy náy. Thực sự rất kì quái, đã qua nhiều năm mạt thế như vậy, anh ta đã đi theo anh Ngưu làm không ít chuyện xấu, cảm giác như vậy vẫn là lần đầu.
Lữ Lâm tiến lên một bước: “ Ngưu ca…”
Lời còn chưa nói xong, một cây búa lập tức đập thẳng vào chân của Lữ Lâm khiến cho sắc mặt anh ta trắng bệch đi vài phần.
Miêu Tuệ Tuệ cũng bị anh ta làm cho hoảng sợ.
Động tĩnh bên này rất lớn, động tác của người máy bảo an rất nhanh, lúc này đã tụ tập ở phía sau Miêu Tuệ Tuệ.
Tuy rằng Miêu Tuệ Tuệ biết người máy bảo an rất lợi
hại nhưng người ở bên ngoài nhìn vào sẽ thấy người máy bảo an ngoại trừ có một đôi mắt sắc lẹm ra, cả người chỗ nào cũng tròn vo. Nhìn chẳng có chút uy lực nào, trông cứ như một món đồ chơi vô hại. Một hàng bảy người máy đứng chỉnh tề phía trước Miêu Tuệ Tuệ và Tô Thanh Thanh.
Lúc đầu nhóm người anh Ngưu còn sửng sốt nhưng sau đó lại cười ồ lên.
“ Mấy cái cục sắt vô dụng này mà đòi ngăn cản bọn tao sao?”
Đám người phía sau hắn ta bắt đầu giơ vũ khí ra, tất cả đều là vũ khí lạnh hạng nặng. Ngưu ca cười cười, hiên nhiên không coi nhóm người máy kia ra gì, hắn ta chỉ cần quăng búa đập cho chúng nó một phát là xong.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu như cô nguyện ý đi theo tôi, trước khi chơi chán cô tôi sẽ để lại cô cái mạng quèn này. Theo tôi biết, toàn bộ người đàn ông trong trấn nhỏ này đã bị trọng thương, sợ rằng không thể cứu được cô đâu.” Anh Ngưu hoàn toàn xé rách nguỵ trang giả tạo của mình, dùng hành động thực tế nói cho Miêu Tuệ Tuệ biết hắn ta là người xấu.
Giọng điệu coi thường phụ nữ của hắn ta đã khiến cho sắc mặt Miêu Tuệ Tuệ trầm xuống.
"Chàng trai trẻ! Để tôi nói cho anh biết chỗ nào có đồ ăn. Cửa hàng bên kia đồ ăn rất nhiều! Bên kia còn có thịt! Trưởng trấn này không phải là người tốt đâu! Cô ta giấu giếm đồ tốt như vậy cho riêng mình đấy, hành động của anh là đang trừ gian diệt bạo đấy.” Bà già như tôi, sẽ là người đầu tiên hỗ trợ anh!"
Trong lúc không khí hết sức khẩn trương, bác gái Chu không biết vọt ra từ xó xỉnh nào, trực tiếp đứng về phía anh Ngưu, hai tay chống nạnh mặt đầy đắc ý nhìn Miêu Tuệ Tuệ.
Ngay cả mấy người máy trước đây khiến bà ta sợ hãi cũng không còn đáng sợ nữa.
Miêu Tuệ Tuệ thực sự không hiểu nổi cấu trúc mạch não của bác gái Chu, vì vậy cô chỉ có thể bất lực trợn tròn mắt.
“Chỉ cần lời bà nói là sự thật, tôi sẽ tha mạng cho bà.” Ngưu ca ca hừ một tiếng, hắn ta không quan tâm bác gái Chu lắm, nhưng cũng không để bụng việc bên người có thêm mấy con chó.
“Nhất định là thật.” Bác gái Chu kiên định nói.
“ Đi thôi, đi xem trấn nhỏ còn có thứ tốt gì, chiếu cố tốt trưởng trấn đi, tí nữa còn tôi trở về chơi đùa với cô ta.” Anh Ngưu khiêng cây búa, ánh mắt đảo qua như thể lột sách Miêu Tuệ Tuệ vậy. Ánh mắt dâm tà như vậy khiến Miêu Tuệ Tuệ rất khó chịu, trong giọng nói của tên kia nghiễm nhiên đã coi trấn nhỏ là của riêng mình.
Tia điện quang trong tay Tô Thanh Thanh lưu động, lúc chuẩn bị ra tay lại bị Miêu Tuệ Tuệ ngăn cản, kéo ra phía sau người của mình.
Còn những kẻ định tóm lấy hai người họ, khi còn cách họ một khoảng, đã không thể tiến lên được nữa, như thể bị một bức tường vô hình chặn lại.