Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy Tô Thanh Thanh đang dẫn ba mẹ và em gái đi mua quần áo, ba mẹ của Trần Húc cũng đang lựa chọn quần áo, trong tay vợ chồng trẻ cũng cầm quần áo mới chuẩn bị đi đến quầy thu ngân thanh toán.
Giá cả quần áo rất phải chăng, áo có giá hai mươi tinh hạch cấp một, quần có giá hai mươi lăm tinh hạch cấp một, váy ba mươi tinh hạch cấp một.
Quán ăn và tiệm tạp hoá ở đối diện từ xe bán hàng rong thành một quầy hàng chỉn chu hơn. Tuy rằng vẫn kém so với những cửa hàng có mặt hàng xa hoa nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Cửa hàng nông sản ở bên cạnh cũng treo thêm món thịt heo, thời điểm cô đến đã bán được không ít.
Rau củ quả mới được giải khoá cũng đã thu hoạch được một vụ và đang được bày biện trên các kệ hàng, những quả dâu tây đỏ và đào hồng được đặt bên cạnh những quả táo trông rất đẹp mắt.
Sau khi xem hết tất cả sự thay đổi mới của trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ tỏ vẻ rất hài lòng. Cứ tốt như vậy có khi hấp dẫn một tá người xấu.
Tranh thủ lúc tất cả mọi người đều có ở nhà, Miêu Tuệ Tuệ ngắn gọn kêu mọi người tới để mở cuộc họp để nói về việc tuyển công nhân của nhà máy thực phẩm ăn liền.
Nghe nói việc làm tương đối nhẹ nhàng, một ngày còn bao hai bữa cơm, rất nhiều người đều muốn làm. Rốt cuộc vào những ngày tận thế bọn họ vẫn luôn nơm nớp lo sợ không phải vì vấn đề ăn no ba bữa một ngày sao?
Cha mẹ Tô Thanh Thanh đều ở đó, sau khi phòng khám được mở khoá hai ngày Tô Thanh Thanh đã đưa ba Tô đi chữa chân. Mặc dù không có cách nào để tái sinh lại máu thịt nhưng Tô Thanh Thanh đã bỏ tiền ra để lắp chân giả cho ba Tô nên giờ ông ấy có thể hoạt động như người bình thường. Chỉ là không được chạy nhảy, nếu muốn ra ngoài giết động thực vật biến dị cũng được nhưng mà có chút khó khăn.”
Hiện giờ nghe được tin tức này, cả hai người đều rất vui mừng cảm thấy cuối cùng thân thể ốm yếu của mình sẽ không làm phiền đến con gái, mình còn có thể mang thêm đồ ăn về nhà.”
Ba Tô và mẹ Tô lập tức ứng tuyển.
Cha mẹ Trần Húc cũng theo sát sau đó và đạt được hai vị trí.
Khi cuộc gặp mặt kết thúc, hai gia đình cùng ngồi bên nhau, nói về cuộc sống tương lai của họ với nụ cười trên mắt và mày.
Những người nhỏ tuổi hơn vẫn kiên quyết đi ra ngoài kiếm tinh hạch, dù sao chủ yêu trong trấn vẫn dùng tinh hạch để mua bán.
Xử lý xong mọi việc cũng đã gần trưa, Miêu Tuệ Tuệ không về phòng mà trực tiếp đi nhà hàng mua đồ ăn.
Các thành viên trong nhóm cũng tập trung tại nhà hàng, nói về kế hoạch ra ngoài vào buổi chiều trong khi ăn, nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ đến bọn họ rất nhiệt tình chào hỏi.
“Chiều nay mọi người định đi ra ngoài sao?” Miêu Tuệ Tuệ tùy ý hỏi.
Đào Mạt - người hoạt bát nhất trong nhóm gật đầu, bắt đầu nói về lí do mà bọn họ đến thành phố H này.
Thật ra, bọn họ cũng không có căn cứ cố định. Bởi vì thực lực rất mạnh cho nên bọn họ thường xuyên nhận nhiệm vụ của các căn cứ để đối lấy tinh hạch. Một vài căn cứ còn có lều trại của bọn họ.
Cũng có rất nhiều căn cứ mời bọn họ đến định cư, dù sao một căn cứ có đội ngũ hùng hậu, có thể khiến toàn bộ căn cứ mạnh lên rất nhiều.