Mục đích bọn họ đi chuyến này là để hoàn thành nhiệm vụ lấy gan mãng xà biến dị, đã từng có rất nhiều đội nhận nhiệm vụ này nhưng đều thất bại.
Nghe nói gan của xà mãng biến dị có tác dụng giải độc rất tốt.
Sau khi mạt thế đến trung y rất phát triển, phát minh ra rất nhiều loại dược phẩm trích xuất từ các bộ phận của động thực vật biến dị. Trong đó nhiệm vụ lấy gan của mãng xà là được nhiều tinh hạch nhất.
“… Chỉ cần nhiệm vụ này hoàn thành, chúng ta sẽ kiếm đủ số tinh hạch để sống trong một năm.” Hai mắt Hạ Đào sáng rực.
Đường Đồng đứng sở bên cạnh không nói thêm gì, chỉ nhìn cô ấy với vẻ rất yêu chiều.
Đào Mạt nói về những nhiệm vụ mà trước đây bọn họ đã từng trải qua, mỗi một nhiệm vụ đều nguy hiểm vô cùng. Miêu Tuệ Tuệ nghe xong thì kinh ngạc cảm thán không thôi.
Cô không tự chủ được phát ra lời cảm thán : “ Mọi người giỏi thật sự.”
“ Tất cả đều là nhờ đội trưởng của bọn tôi, anh ấy đã giúp chúng tôi xoay chuyển tình thế rất nhiều lần, nếu không có anh ấy sợ rằng đội của chúng tôi đã bị tiêu diệt mấy lần rồi.”
Miêu Tuệ Tuệ nhìn về phía Mạnh Diệp vẫn im lặng từ nãy giờ, anh ta mặc áo ngắn tay, lộ ra làn da có màu bánh mật. Trên mặt anh ta còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ khác nhau.
Trên cổ còn có một vết sẹo xiên xuống, nhìn qua vết thương là có thể hiểu tình thế lúc đó nguy cấp như nào.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn chăm chú đến mức xuất thần,Mạnh Thần bị Miêu Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm như vậy cảm giác rất mất tự nhiên nên ho khan vài cái.
Miêu Tuệ Tuệ thấy vậy rất xấu hổ vội vàng nhìn sang chỗ khác, rồi cúi đầu xuống ăn cơm.
Tiểu đội cơm nước no nê xong liền rời đi, Miêu Tuệ Tuệ cũng đi đến phòng khám.
Không biết người đàn ông vừa được đưa đến phòng khám để chữa bệnh hôm qua như thế nào rồi?
Tri khi đi qua, người máy nói với cô rằng đối phương đã tỉnh lại, Miêu Tuệ Tuệ đẩy cửa bệnh viện ra liền nhìn thấy một người đàn ông bị băng cứu thương bọc kín khắp người như cái bánh bao.
Biết rằng chính cô gái trước mặt đã cứu mình, người đàn ông có chút kích động. Dây thanh quản của anh ta đang bị thương tổn, cổ họng khàn đặc. Miêu Tuệ Tuệ phải căng tai ra nghe mới hiểu được anh ta đang nói gì.
Người đàn ông nói đến mức kích động, thậm chí còn giãy giụa đòi đứng lên, bị người máy y tá ở bên cạnh ấn lại vào giường. Cái đầu đang được quấn đầy băng gạc đập phịch một phát xuống giường, Miêu Tuệ Tuệ nghe xong còn cảm thấy đau hộ.
Mà nguyên nhân người đàn ông kia kích động không chỉ vì nói lời cảm ơn mà còn vì không phải một mình anh ta bị Anh Ngưu bắt. Lúc này anh ta không có cách nào biết được người còn lại có an toàn hay không nên trong lòng rất nôn nóng.
Miêu Tuệ Tuệ giải thích: “ Tôi chỉ tìm thấy một mình anh, bây giờ anh cứ sốt ruột cũng không có cách giải quyết nên cứ chữa bệnh trước đi đã. À! Anh có tinh hạch không?” Muốn chữa bệnh ở phòng khám này thì cần phải trả tinh hạch.
Người đàn ông gật đầu, khàn khàn nói rằng mình có tinh hạch. Không biết anh ta lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt buồn đi rất nhiều.
Bởi vì bị thương rất nặng cho nên anh ta không thức được bao lâu rất nhanh lại chìm sâu vào giấc ngủ.
Ra khỏi phòng khám, Miêu Tuệ Tuệ đưa ba mẹ Tô và ba mẹ Trần đến nhà máy để nhận việc.
Chỉ cần đứng trước máy nhận việc ở trước cửa, nó sẽ tự động ghi nhận thông tin của công nhân đến xin việc.
Thủ tục nhận việc rất nhanh, mỗi một công nhân đều có thẻ tích phân của riêng mình, sau này tất cả tích phân họ kiếm được sẽ được chuyển thẳng vào cái thẻ này.
Ba Tô và mẹ Tô rất vui vẻ lật đi lật lại thẻ tích phân.
Cùng lúc đó, tại một thị trấn cách thành phố H không xa. Một nhóm sáu người đã đến phá vỡ sự yên tĩnh ở đây.
Trong sau người thì có ba người là phụ nữ, ba người là đàn ông. Bọn họ rất cẩn thận mới tìm được một siêu thị không có động thực vật biến dị.
Các vật tư bên trong siêu thị đã bị lấy sạch, chỉ còn lại vài kệ hàng đã bị va đập, rơi vương vãi trên sàn.