Ba người đàn ông di chuyển các kệ hàng sang một bên để ra một chỗ trống ở giữa. Sau đó khéo léo lấy ra một cái khăn trải giường vẫn còn sạch sẽ trải trên mặt đất.
Những người còn lại thì đi tìm xem trong siêu thị còn có vật tư nào không, trong số đó cô gái xinh đẹp nhất ngồi xuống khăn trải giường. Vì thời gian đi đường khá dài nên khuôn mặt vốn trắng trẻo xinh đẹp của cô gái giờ lại trở nên xám xịt.
Nhưng cũng có thể nhìn ra, sau khi mạt thế đến mà vẫn duy trì được làn da trắng nõn, ăn mặc xinh đẹp như vậy. Chắc chắn trước khi tận thế đến nhà cô gái kia rất giàu có.
Một trong những cô gái đang lục lọi đồ quay sang nhìn, đúng lúc lại nhìn thấy cô gái xinh đẹp đang lau chân của mình, một bên còn bĩu môi. Có vẻ rất bất mãn với tình trạng hiện giờ.
Cô ta thầm trợn mắt, nhỏ giọng nói với cô gái ở bên cạnh: “ Cô ta vẫn nghĩ mình là đại tiểu thư, chúng ta còn chưa được nghỉ ngơi chút nào, còn cô ta vô tư ngồi nghỉ. Từ trước đến giờ cô ta chẳng giúp ích gì.”
Một cô gái tóc ngắn khác không có xấu tính như vậy nói: “ Nếu không nhờ Oánh Oánh sợ rằng chúng ta đã bỏ mạng ở cơn bạo động trong căn cứ kìa. Oánh Oánh vốn là người có tính tiểu thư, lần này đi theo không kéo chân chúng ta lại là được rồi. Hơn nữa tất cả đồ ăn đi đường đều do ba Oánh Oánh chuẩn bị.”
Cô gái kia lại bĩu môi: “ Có khi chúng ta có thể tự mình chạy ra khỏi căn cứ. Hơn nữa, chỉ vì điều đấy mà chúng ta phải chịu đựng cô ta cả đời sao? Tôi sẽ không bao giờ làm như vậy đâu! Nhà bọn họ có rất nhiều tiền mà chỉ chia cho chúng ta số vật tư ít ỏi, mỗi bữa chỉ có một miếng lương khô. Đồ tốt thì để ăn một mình, nhà bọn họ một tháng có thể ăn một - hai bữa rau, lần trước tôi còn thấy có người tặng cho bọn họ một miếng thịt muối cơ.”
Cô gái tóc ngắn rất bất lực xong cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục xem xét kệ hàng trước mặt thuận tiện còn sử dụng dị năng của mình làm đóng băng một tổ kiến.
Mọi người tranh thủ nghỉ ngơi ở siêu thị, thuận tiện còn phát thêm lương khô và nước.
Nước uống quý giá hơn đồ ăn rất nhiều, mỗi một người chỉ được một ngụm để giải khát.
Cô gái xinh đẹp, cũng chính là Thôi Oánh Oánh một mình uống hết nửa chai nước nhưng vẫn chưa hết khát.
Mấy người còn lại cũng không có ý kiến gì, dù sao thì nước cũng do đại tiểu thư Thôi Oánh Oánh cung cấp. Trước đây, mỗi ngày cô ấy đều đưa cho mỗi người một chai nước sạch nhưng mọi người không biết cô ấy còn bao nhiêu nước nên uống rất tiết kiệm, sợ sau này sẽ không còn nước uống.
Giọng nói của cô gái ăn nói chua ngoa lúc nãy như bốc khói vì khát, nhìn thấy Thôi Oánh Oánh uống nước nhiều như vậy, trong lòng càng cảm thấy ghen ghét.
“ Oánh Oánh à, không biết chúng ta phải đi bao lâu nữa mới tìm được căn cứ tiếp theo, cô có nên lấy vật tư ra để mọi người cùng nhau bảo quản không? Bọn mình đã ăn hết lương khô và uống hết nước rồi, sợ rằng cuộc sống sau này của bọn mình không dễ chịu lắm.”
Thôi Oánh Oánh nghe vậy có chút kinh ngạc: “ Nhưng đó là vật tư của riêng tôi, chẳng lẽ tôi không thể tự mình quản lí được sao?
“ Nhưng bọn mình là người chung một đội! Hơn nữa, bọn tôi vẫn luôn giúp đỡ cô mà…” Mấy người bên cạnh dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cô gái, mấy lời nói vừa rồi còn khiến sắc mặt thay đổi liên tục nhưng vẫn quật cường không chịu khuất phục.
“ Thật không? Mấy người giúp đỡ tôi cái gì? Không phải tôi vẫn luôn giúp đỡ mọi người sao? Nếu không có tôi mấy người đã chết trên đường từ lâu rồi, mấy người có thể đi theo tôi chạy ra khỏi bạo loạn cũng nhờ ba ta giúp đỡ, mấy người đã quên rồi sao? Đúng là đồ mặt dày.”
Thôi Oánh Oánh chống cằm, cảm thán nói.
Khuôn mặt của cô gái vừa nãy còn lên mặt đã biến thành màu gan heo nhưng vẫn cố gắng chống chế.
“ Bây giờ cô không còn là đại tiểu thư của căn cứ nữa, đừng có ở đây mà dạy đời tôi!” Vì lời nói kia mà cô gái này thẹn đến nổi đoá lên.
“ Thật không? Nhưng nếu thật là như vậy cũng chả sao! Cuộc sống của tôi vẫn luôn tốt hơn cô mà.” Tư thái của Thôi Oánh Oánh không thay đổi, vẫn thong dong thanh thản như cũ, không để lời nói của người đối diện vào đầu.”