Dưới ánh mắt không đồng tình của mọi người, lời nói của cô gái kia lại càng vô liêm sỉ: “ Ba mẹ của cô chết là đúng rồi.”
Vẻ mặt tươi cười của Thôi Oánh Oánh đông cứng lại, vô cảm nhìn cô gái kia.
“ Chu Tuyết, cô câm miệng lại cho tôi!” Cô gái tóc ngắn không chịu được nữa, hét lên.
Mọi người vội vàng tiến lên kiên nhẫn hoà giải mới thuyết phục được Thôi Oánh Oánh bình thường như cũ.
Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, bọn họ nhanh chóng rời khỏi siêu thị.
Cô gái vừa rồi còn ăn nói chu ngoa - Chu Tuyết giờ đã cảm thấy hối hận nhưng cô ta cũng không đi xin lỗi. Cô ta đã cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng bên trong tiểu đội.
….
“ Tại sao lại không cho tôi.” Chu Tuyết không dám tin nhìn Thôi Oánh Oánh.
Trời chạng vạng tối bọn họ mới đến thành phố H nên quyết định tạm thời nghỉ chân để bổ sung thể lực.
Thôi Oánh Oánh nhìn cô ta như tên ngốc nói: “ Không phải cô có ý kiến với tôi sao? Sao tôi phải cho cô ăn? Tôi không phải là loại người không biết xấu hổ, cô không thích tôi như vậy chắc cũng chướng mắt việc tôi cho cô đồ ăn.”
Chu Tuyết căm thù nhìn cô, lại quay ra nhìn mấy người còn lại nói: “ Tại sao mấy người lại để cô ta khi dễ tôi như vậy? Chúng ta không phải đồng đội sao?”
“ Cô thôi đi” Cô gái tóc ngắn miệng cắn lương khô, không có thời gian quan tâm đến cô gái xấu tính kia.
Thấy không có ai quan tâm mình, Chu Tuyết hừ lạnh một tiếng, chỉ có thể ngồi xuống một bên và chịu đựng đói khát.
Bọn họ không thể ở yên một chỗ quá lâu, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước và cố gắng tìm một nơi an toàn để ở.
Trong nội thành có quá nhiều nhà, đương nhiên càng nhiều nhà thì sẽ có càng nhiều động vật biến dị cư trú nên bọn họ chỉ có thể đi đến ngoại thành.
Đi được một lúc, mấy người chợt nhìn thấy cách đó không xa có ánh sáng rực rỡ.
Một người thanh niên có thị lực tương đối tốt trong đội đã nhìn và nói: “ Có lẽ là ánh điện phát ra từ trấn nhỏ nào đó.”
Khi cậu ấy nói điều này, một số người trong nhóm rất sốc. Trong những ngày tận thế, điện là một nguồn tài nguyên rất khan hiếm, người nào sẽ dùng tài nguyên điện hiếm hỏi để phát đèn.”
“Chúng ta đi xem một chút đi, có lẽ là một căn cứ lớn, tôi động cũng không được.” Thôi Oánh Oánh nói.
“Được, dù sao chúng ta cũng phải tìm một chỗ ở.” Đề nghị của cô được mọi người hưởng ứng, Chu Tuyết âm thầm trợn mắt, thầm chửi “Liếm cẩu*.”
*Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Khi đến gần trấn, họ vô tình làm kinh động một con tê giác đột biến khổng lồ, chiếc sừng sắc nhọn của tê giác đột biến tỏa sáng vô cùng ngay cả trong bóng tối.
Nếu Tô Thanh Thanh có ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra con tê giác biến dị này là mục tiêu trong nhiệm mà cô ấy đã không hoàn thành.
Mấy người chỉ có thể tìm cách đối phó với con tê giác đột biến trước.
“Vào đi, chạy vào trong trấn đi!” Lúc này, một giọng nữ lanh lảnh cách đó không xa đột nhiên vang lên.
Theo bản năng bọn họ chạy theo hướng mà giọng nói phát ra, trong tay vẫn không ngừng phát ra dị năng. Hy vọng tạm thời có thể ngăn chặn bước chân của con tê giác.
Theo bản năng Thôi Oánh Oánh hét lên, ngay khi vừa ngã xuống đất cô đã thấy nụ cười thoả mãn của Chu Tuyết.
Khi hơi thở tanh hôi của con tê giác đến gần, Thôi Oánh Oánh vô thức nhắm mắt lại nhưng giây tiếp theo đột nhiên mình lại bay lên trời.
Thôi Oánh Oánh mở mắt ra liền nhìn thấy dưới người mình là hai người máy đang khiêng mình chạy về phía trấn nhỏ.
Vào đến trấn nhỏ, người máy mới thả Thôi Oánh Oánh ra mà tê giác biến dị bên ngoài mất đi con mồi khômg di chuyển lung tung tại chỗ.
“ Cô không sao chứ? ” trước mắt Thôi Oánh Oánh vẫn đang kinh hồn xuất hiện một bàn tay, Thôi Oánh Oánh ngẩng đầu liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang nhìn mình.
Nụ cười của cô ấy như có ma lực, chậm rãi xoa dịu nỗi sợ trong lòng Thôi Oánh Oánh.
Cô ấy nắm tay đối phương, mượn lực đứng lên.
“ Mọi người yên tâm chỉ cần đến được thị trấn nhỏ của tôi liền an toàn.” Miêu Tuệ Tuệ nói xong lại nhìn về phía Chu Tuyết đang đứng ở bên kia. Cô đứng ở sau bọn họ nên đã thấy rõ ràng hành động xấu xa mà Chu Tuyết luôn cho là bí ẩn.”