Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 66 - Chương 66 - Người Quen 1

Chương 66 - Người quen 1
Chương 66 - Người quen 1

“ Tôi…tôi không có” Chu Tuyết vẫn còn giảo biện.

“ Lúc nãy cô đứng ở sau tôi, tôi đã thấy hết rồi cô đừng có giảo biện nữa. Tôi tưởng rằng cô chỉ là người ác mồm ác miệng thôi, ai ngờ tâm tính lại thối nát tàn nhẫn như vậy!” Thôi Oánh Oánh không cho cô ta chút mặt mũi nào, lạnh giọng hỏi.

“ Cô nói nhìn thấy thì chính là nhìn thấy sao? Giờ tôi nói là cô bôi nhọ danh dự tôi đấy!” Đối mặt với ánh mắt khiển trách của mọi người, Chu Tuyết chống chế nói.

“ Mời cô rời đi! Trấn nhỏ của tôi không đón tiếp loại người không có đạo đức như cô.” Miêu Tuệ Tuệ trầm mặt, chỉ là lỗi nhỏ thôi thì có thể thông cảm được. Rốt cuộc ở thế giới này không có ai là hoàn hảo nhưng người hơi một tí lại đưa người khác vào chỗ chết, tiến vào trấn nhỏ sẽ làm một quả bom hẹn giờ.”

“ Cô dựa vào cái gì mà quyết định xem tôi có thể ở lại trấn nhỏ này hay không?”

“ Dựa vào việc trấn nhỏ này là của tôi.”

Miêu Tuệ Tuệ vừa dứt lời, người máy bảo an liền xuất hiện trước mặt Chu Tuyết với bộ dáng muốn đuổi người đi.

Không có một ai đứng lên bảo vệ Chu Tuyết cả, cô ta cười khẩy: “ Được thôi, chúng mày giỏi thật, tao sẽ nhớ kỹ lũ chúng mày.”

Nói xong thừa dịp tê giác rời đi, bay nhanh rời khỏi trấn nhỏ.

Khi Chu Tuyết rời đi, không ai thèm để ý, thậm chí còn có một số người thở phào nhẹ nhõm. Miêu Tuệ Tuệ dẫn mọi người đi vào trấn nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu các loại kiến trúc cũng như tiện ích trong thị trấn.

Nghe lời giới thiệu khó tin này, hai mắt của tất cả mọi người đều sáng rực, việc tận mắt chứng kiến các cửa hàng càng thuyết phục được bọn họ.

Dọc theo đường đi, mùi thơm của đồ ăn và tiếng kêu ồn ào của gia cầm đã khiến tâm trạng vốn chết lặng của tiểu đội sống ở tận thế trở nên tươi sống hẳn.

Chỉ cần tận mắt nhìn thấy thôi mà tâm trạng đã vui lắm rồi.

Còn chưa đi thăm ở, Thôi Oánh Oánh quyết định trả tinh hạch thuê nhà một năm. Hơn nữa còn chọn dịch vụ mà người dân của trấn nhỏ chưa từng sử dụng là dịch vụ dọn dẹp khử trùng.

Một khi đặt dịch vụ dọn dẹp khử trùng, mỗi ngày sẽ có một người máy lao công khử trùng cho nhà ở.

Người máy lao công chính là cái mà Tô Thanh Thanh đã thấy từ trong đầu lâu lấy ra một miếng giẻ lau, nó lau chùi cực kỳ tỉ mỉ, không có góc nào bị bỏ qua.

Người máy lao công trong phòng Miêu Tuệ Tuệ không cần trả thêm tinh hạch, đây cùng là đặc quyền riêng của trưởng trấn nên cô cứ vô tư dùng thôi.

Khi mọi gia đình định cư ở thị trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ đã từng đề cập đến dịch vụ này nhưng mọi người đều cảm thấy rằng không cần phải tiêu tốn tinh hạch. Ngôi nhà không lớn, họ thể tự dọn dẹp, tốt hơn hết là dùng số tinh hạch đó để mua thêm đồ ăn bồi bổ.

Mọi người đều coi sự giàu có của Thôi Oánh Oánh là điều hiển nhiên, mỗi người họ đều trả phí bảo trì trong một tháng, ba tháng hoặc nửa năm tùy theo khả năng tài chính của họ.

Khi bọn họ nhìn thấy nhà ở của trấn nhỏ, tức khắc cảm thấy số tinh hạch này rất đáng.

Nhà ở tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ nội thất, vào những ngày tận thế, một gia đình để có thể sở hữu căn nhà thoải mái như này là một hy vọng xa vời.

Thôi Oánh Oánh cũng không vui vẻ như những người khác, rốt cuộc ở đây không có phòng bếp hiện đại như ở biệt thự trong căn cứ của mình.

Khi Miêu Tuệ Tuệ nói rằng những ngôi nhà trong thị trấn có thể được nâng cấp, cô ấy có chút hài lòng và không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình.

Miêu Tuệ Tuệ đưa họ tới sảnh để xử lý thủ tục và nhận diện khuôn mặt.

Sau khi làm xong các thủ tục, Thôi Oánh Oánh nói với những người còn lại rằng mình buồn ngủ sau đó vào phòng đóng cửa lại.

Khi tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, sự kiêu ngạo của Thôi Oánh Oánh cuối cùng cũng biến mất, sự yếu đuối, sợ hãi và đau đớn không ngừng đan xen trên khuôn mặt cô ấy.

Nước mắt chảy dài trên má, chảy thành một vệt.

Thôi Oánh Oánh cắn chặt môi dưới, kìm lại tiếng khóc sắp tràn khỏi miệng.

Chỉ trong một đêm, cô ấy đã mất đi người ba yêu thương mình nhất, mất đi căn cứ quen thuộc.

Suýt chút nữa còn chết dưới miệng của thú biến dị, tất cả điều này cô ấy khó có thể chấp nhận được. Cô ấy chỉ có thể tiếp tục duy trì bộ mặt đại tiểu thư kiêu ngạo trước mặt người ngoài. Một khi không có ai, nỗi sợ lãi trỗi dậy như ung nhọt trong xương đánh gục cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment