Cô ấy lấy ảnh chụp chung với ba mẹ từ trong không gian ra, ôm chặt vào lòng, rồi cứ tiếp tục như vậy chìm sâu vào giấc ngủ.
Bốn người còn lại muốn bốn phòng.
Sắp xếp xong xuôi cho bọn họ, tiện đường Miêu Tuệ Tuệ đi thăm nhà máy làm đồ ăn liền.
Các công nhân mới đã làm được nửa ngày, trong kho hàng của cô có thêm mấy rương đồ ăn liền, cơm ăn liền và trái cây hộp. Lúc nãy cô đã ăn một hộp đào ngâm, vị không bị ngọt gắt, còn có mùi hương thanh ngọt đặc biệt của trái cây.
Miêu Tuệ Tuệ đã cố hết sức kiềm chế bản thân để ngăn mình gọi một lon khác.
Lúc này đang là giờ tan ca, đèn trong quán ăn tự phục vụ phía sau nhà máy vẫn còn sáng.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đi ngang qua, cô tình cờ nhìn thấy ba và mẹ Tô đang gói hai chiếc chân gà rán.
Trên đĩa ăn tối bọn họ chỉ có hai phần củ cải trắng xào chay.
Nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ, cả hai xấu hổ mỉm cười.
Miêu Tuệ Tuệ chẳng cảm thấy có gì kì lạ, ngược lại còn cảm thấy tình cảm của gia đình họ rất tốt.
“Chú Tô, làm việc lâu như vậy chân của chú có sao không?” Miêu Tuệ Tuệ quan tâm hỏi.
“Không sao, không sao, công việc này rất dễ dàng, một lát nữa phần mềm trên màn hình sẽ nhắc nhở cô chú nghỉ ngơi một chút.” Ba Tô vui vẻ cười nói.
"Vậy thì tốt rồi, sau một lúc làm việc thì cô chú cũng nên vận động, nếu không cột sống thắt lưng sẽ có vấn đề." Miêu Tuệ Tuệ đồng ý.
“ Chú cũng cũng muốn cảm ơn trưởng trấn Miêu đã cho cô chú cơ hội này, nếu không bây giờ cô chú cũng không cách nào sống tốt như bây giờ.” Mẹ Tô cũng rất xúc động.
Khi họ ra khỏi nhà máy, Tô Thanh Thanh và Tô Lan Lan đang đợi bên ngoài, thấy họ vội chạy tới.
Gia đình bốn người vui vẻ trở về nhà với món chân gà rán.
Màn đêm buông xuống, Trần Húc ăn xong cơm chiều xong liền đi một mình đến phòng khám mua thuốc. Trong ba người, anh ta bị thương nhẹ nhất nên không cần người nhà đi cùng.
Vì đùi bị thương nên người máy y tá đã đưa anh đến phòng khử trùng chuyên dùng để thay băng gạc, đồng thời yêu cầu anh cởi quần để thay băng gạc.
Nơi này có mấy cái giường bệnh, mỗi cái giường đều có rèm che riêng biệt ngăn cách, sau khi thay băng gạc mới mở ra rèm che.
Lúc này Trần Húc mới chú ý tới, trên giường bệnh trong góc có một người đàn ông quấn băng gạc khắp người, anh ta vừa mới thay băng gạc trên người, còn người máy y tá đang ôm anh ta kiểu công chúa bế lên trên xe lăn. .
Trần Húc nhìn lướt qua, sau đó quay đầu đi chỗ khác.
“Ba ngày sau quay lại thay một lần nữa, sau đó sẽ cắt bỏ vết khâu.” Người máy y tá nhẹ giọng nhắc nhở.
Trần Húc vội vàng gật đầu đồng ý, thời điểm vừa định rời đi liền thấy người quấn băng gạc đang nhìn chằm chằm mình. Theo phép lịch sự anh gật đầu chào sau đó xoay người định rời đi.
“Trần….Húc…” Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng anh.
Trần Húc kinh ngạc quay đầu lại, chỉ chỉ chính mình mặt: "Anh biết tôi sao?"
Trong mắt người đàn ông quấn băng gạc hiện lên một tia chua xót, chạm rãi nói: “ Là tôi…”