Người đàn ông phía sau cười khổ nói:
“ Là tôi, Trần Thạch….”
Ánh mắt Trần Húc từ mê mang trở nên kinh ngạc đến cuối cùng lại trở nên vui mừng, chống nạng đi nhanh hai bước, huých vào bả vai người đàn ông kia rồi nói: “ Tên nhóc này, anh vẫn còn sống! Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm anh đấy!”
“ Tôi được một cô gái cứu nhưng yếu quá, không dậy được nên vẫn luôn phải ở chỗ này dưỡng thương.” Cổ họng Trần Húc bị thương cho nên nói rất chậm.
“ Cô gái ư ?” Chắc là trưởng trấn của chúng tôi, anh…Gặp phải chuyện gì thế ? Đào Tử đâu rồi ?.” Trong lòng Trần Húc có dự cảm không lành.
Trần Thạch cúi đầu, ngón tay nắm chặt thành quyền nói: “ Tôi không biết.”
Không biết ? Không biết là không biết như nào ? Không phải anh ở chung với con bé hay sao ? Anh đã bị trọng thương đến nông nỗi này. Liệu con bé có hay không đã….
Trần Húc không nói được thêm gì nữa, sợ mình sẽ nghe được kết quả xấu nhất.
"Tôi bị anh Ngưu bắt. Theo lời hắn ta, Thanh Long đang tìm kiếm mọi người khắp nơi. Biết tôi có quan hệ tốt với anh, hắn ta đã bắt tôi và định đưa tôi về để lấy lời khai. Lúc đó, tôi có một linh tính có chuyện không hay nên để Đào Tử trốn, sau đó bị bọn họ đánh bất tỉnh, mấy lần tỉnh lại mê man, nghe bọn họ nói chuyện, chắc là không biết tôi và Đào Tử ở với nhau. Tỉnh dậy một lần nữa, tôi đã ở đây rồi." Trần Thạch chậm rãi nói.
Trần Húc nghe vậy cau mày, khi nhóm anh Ngưu bị trưởng trấn bắt, anh ta còn đi ra ngoài ngó xem tình hình. Không ngờ cái người đầy máu được người máy nâng qua người mình lại là Trần Thạch.
Anh ta thở dài: “ Chuyện này cũng không trách anh được, nơi Đào Tử ẩn thân tôi đã nhớ rồi. Để ngày mai tôi đi xem trước đã, chuyện này đừng nói cho Lưu Đông vội. Cảm xúc của anh ta vẫn chưa được ổn định, tôi lại sợ anh ta làm chuyện tiêu cực gì nữa.
Ánh mắt Trần Thạch nhìn vào đôi chân vẫn phải chống vào nạng kia.
Trần Húc vội giải thích nói: “ Nhìn thì thấy nghiêm trọng vậy thôi chứ chân tôi vẫn ổn, mấy ngày nữa là cắt chỉ được rồi. Bây giờ tôi cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy phải đi tìm Đào Tử về đầu tiên, để một mình cô bé sống ở bên ngoài thật sự không yên tâm.
Trần Thạch cũng hiểu đạo lý này, anh ta cũng sốt ruột lắm chứ nhưng bệnh tình của mình nặng hơn rất nhiều. Đám người Anh Ngưu toàn chọn vào chỗ hiểm của anh mà đánh, chọn chỗ gân tay gân chân, xương cũng bị đập nát. Thật vất vả mới nối lại được nên bây giờ không có cách nào xuống giường được.
“ Làm ơn” Trần Thạch nói với giọng khàn đặc.
…..
Ngày hôm sau khi Miêu Tuệ Tuệ rời giường, vừa bước chân đến cửa liền thấy một tiểu đội có vẻ rất phong trần mệt mỏi. Trên người bọn họ toàn là tro bụi và vết máu, trên mặt cũng đầy vẻ mỏi mệt.
Hạ Đào phất phất tay về hướng Miêu Tuệ Tuệ: “ Trưởng trấn, chúng tôi đã về rồi.”
Thấy bộ dáng cười tủm tỉm của cô ấy, Miêu Tuệ Tuệ cũng nhịn cười không được hỏi: “ Mọi người thành công rồi à ?”
Hạ Đào dùng sức gật đầu: “ Cuối cùng cũng có thời gian để nghỉ ngơi, chờ tôi về phòng tắm rửa nghỉ mệt đã rồi nói chuyện với cô sau, cả đêm hôm qua tôi chưa được chợp mắt tí gì rồi.”
Miêu Tuệ Tuệ vội gật đầu, ánh mặt nhìn giữa không trung lại đụng phải ánh mắt Mạnh Diệp nên cũng gật đầu xã giao vài cái.
Nhóm người đều trở về phòng của mình, một lần nữa trấn nhỏ lại yên tĩnh.
Một lúc sau, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy Trần Húc đang khiêng balo tập tễnh đi ra cửa, cô cực kì kinh hãi vội nói: “ Anh đi đâu thế ?”
“ Tôi ra ngoài có chút việc.” Trần Húc cười cười với Miêu Tuệ Tuệ.
“ Anh bị thương như này còn muốn ra khỏi cửa sao? Rất nguy hiểm đó.” Miêu Tuệ Tuệ chân thành khuyên bảo: “ Nhỡ gặp phải zombie và động thực vật biến dị thì không chạy được đâu đấy !”
Trần Húc giải thích đơn giản lí do tại sao hôm này mình phải đi ra ngoài…
Miêu Tuệ Tuệ nghe xong vô cùng kinh ngạc, một lúc lâu sau cũng không khép miệng được. Ôi! Trái đất đúng thật tròn: “ Vậy là, cái người nằm trong phòng khám kia là Trần Húc mà mọi người vẫn tìm kiếm sao?”