“ Mọi người đừng nóng vội, chờ khi trở về trấn nhỏ, chỉ cần có tinh hạch sẽ mua được thức ăn nước uống đầy đủ.” Miêu Tuệ Tuệ cũng nhìn ra khát vọng của mọi người nên trấn an.
Nghe vậy, có người lộ ra vẻ vui mừng, cũng có người vẻ mặt hơi buồn, chắc là đang nghĩ đến người thân đã ra đi.
Miêu Tuệ Tuệ ngồi vào ghế đầu tiên, sau đó nhắm mắt dưỡng thần, thực tế là mở giao diện cá nhân ra.
Nhiệm vụ đặc thù biểu hiện đã hoàn thành, phía sau bao lì xì mở ra, hai cửa hàng xuất hiện. Tường bên ngoài của cửa hàng được vẽ hình con chó, con mèo rất đáng yêu.
Một trong những tấm biển nhỏ có viết chữ: Cửa hàng thú cưng Hy Vọng, một tấm biển khác viết “ Bệnh viện thú y Hy Vọng”
Hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng rực, làm gì có ai có thể cự tuyệt được thú cưng lông xù và dễ thương được.
Cô kéo cửa hàng thú cưng và bệnh viện thú cưng đến bên cạnh cửa hàng quần áo, sau đó mở trung tâm mua sắm, quả nhiên có thêm một cột dành cho thú cưng.
Có rất nhiều loại chó con và mèo con khác nhau ở trong đó, còn có những chủng loại mà Miêu Tuệ Tuệ vẫn luôn thèm muốn trước khi đến thế giới này. Thật sự trước đó cô không thể mua nổi vì giá quá đắt.
Phía sau thú cưng có ổ của chó mèo, đồ ăn cho chúng nó. Đồ hộp, các đồ vật mà thú cưng yêu thích đều có ở đây.
Sau khi sắp xếp xong những thứ bán ở trong của hàng, Miêu Tuệ Tuệ nhịn không được chọn cho mình một con chó luôn mơ ước.
Một tiếng rưỡi sau, Miêu Tuệ Tuệ và người trên xe cuối cùng đã đến trấn nhỏ.
Bảng hiệu của thị trấn không thay đổi so với lần đầu tiên cô đến, nhưng phông chữ to hơn và bắt mắt hơn, để mọi người chú ý hơn thôi.
Miêu Tuệ Tuệ nhìn bảng hiệu của trấn nhỏ cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Cho dù tới mạt thế chưa lâu nhưng cô đã đem trấn nhỏ trở thành nhà của mình.
Người trong xe cũng vươn cổ nhìn xung quanh, thị trấn này có vẻ rất náo nhiệt, có rất nhiều tòa nhà cao tầng, hiện tại cũng không phân biệt được đây là vì cái gì.
Cảnh tượng trước mắt làm dịu đi chút bất an trong lòng mọi người.
Trong trấn có rất nhiều người máy, mọi người không khỏi trừng mắt nhìn, cảm thấy rất mới lạ, thậm chí quên mất sự sợ hãi vừa rồi.
Miêu Tuệ Tuệ yêu cầu họ xuống xe ở cửa trấn, sau đó chiếc xe tốc hành vòng ra sau nhà và biến mất.
Đoàn người đi trên cỏ mềm mại nên cảm thấy có chút không thoải mái.
"Trấn nhỏ cung cấp nhà ở, nhưng hiện tại chỉ có mười sáu căn nhà, nếu có người quen thì mọi người có thể ở cùng nhau và cùng nhau gánh vác tinh hạch.” Miêu Tuệ Tuệ vừa nói vừa đi về phía trước.
Đi được một lúc, họ nhìn thấy những ngôi nhà gỗ được sắp xếp rất chỉnh tề.
Mười sáu căn nhà gỗ chia thành bốn cột, mọi căn nhà đều được cắt hoàn hảo như miếng đậu hũ, ngay cả người bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế cũng hài lòng.
Nhưng vì có quá nhiều người nên Miêu Tuệ Tuệ không đưa bọn họ đi xem phòng, định giới thiệu cho bọn họ một chút thôi.
Mấy lời cô nói không thể tin được, thế nên sau khi nói xong mọi người sững sờ tại chỗ.
Gia đình ba người đứng ở cạnh Miêu Tuệ Tuệ tiên phong chọn một căn nhà, trực tiếp trả tinh hạch thuê nhà tròn nửa năm.
Những người khác thấy thế cũng lấy lại tinh thần, sôi nổi trả tinh hạch, sợ trả chậm sẽ không còn phòng nữa. Nhà ở với giá cả như vậy sẽ không có ở bất kì nơi nào trong thời mạt thế này.
Có gia đình ba người sống với nhau như gia đình vừa nãy cũng có những người đã mất đi người thân ở cùng với bạn bè, còn có cả người sống một mình.
Nhà có tinh hạch thì trả một năm, người không có thì trả một tháng thôi ai không đủ tiền thì ở nhờ nhà người khác, tóm lại sau khi thu xếp xong xuôi cuối cùng chỉ còn lại căn nhà cuối cùng .
Cuối cùng Miêu Tuệ Tuệ cũng hiểu được cảm giác đếm tiền mỏi tay là như nào, nhìn qua thì tưởng cô nhét tinh hạch vào balo nhưng thật ra toàn bộ tinh hạch đã bị hệ thống hấp thu đến giao diện cá nhân. Cho nên balo nhìn nhỏ nhưng nhét bao nhiêu tinh hạch cũng không đầy.
Cuối cùng vì có quá nhiều người nên cô phải lấy một quyển vở ra để ghi.