Đến khi đã nhớ kĩ tất cả mọi người, Miêu Tuệ Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm.
“ Chờ khi trấn nhỏ đạt đến cấp mười, sẽ tự động giải khóa một con rồng phục vụ tự động, nó sẽ dẫn đường cho người dân của thị trấn. Âm thanh máy móc của hệ thống lại mang đến hy vọng cho Miêu Tuệ Tuệ.
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, rất nhiều cửa hàng xuất hiện trước mặt họ, những lời cảm thán và những tiếng kinh hô phát ra không ngừng sau lưng Miêu Tuệ Tuệ.
Phía trước có một cửa hàng gần như chật kín người, hai mắt Miêu Tuệ Tuệ sáng lên, đây không phải là Cửa hàng thú cưng Hy Vọng cô mới đặt ở trấn sao?
Qua lớp kính trong suốt, có thể nhìn thấy những chú mèo con và chó con đang vẫy đuôi bên trong, Miêu Tuệ Tuệ đột nhiên cảm thấy yêu thương chúng nó vô cùng.
" Ở đây có cửa hàng thú cưng sao? Chẳng lẽ là thú cưng không bị biến dị à?" Trong đám người truyền đến tiếng kinh hô.
"Được, nếu thích có thể đến cửa hàng thú cưng dùng tinh hạch để mua sắm. Tuy nhiên, muốn mua thú cưng ở thị trấn nhỏ của tôi cần phải xét duyệt. Chỉ những người thực sự yêu thích động vật nhỏ và có khả năng chăm sóc chúng mới đủ điều kiện để mua chúng." Miêu Tuệ Tuệ giải thích.
Giới thiệu về cửa hàng thú cưng như này, Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy khá tốt. Ở khu vực cô sống trước khi xuyên qua đây, có rất nhiều xác mèo xác chó bị chết, hơn nữa tình trạng của chúng nó rất thảm hại. Có lẽ chúng đã bị tra tấn đến chết.
Sau này bắt được hung thủ lại là một đứa trẻ mười mấy tuổi, theo nó nói là bởi vị bị áp lực tâm lý quá lớn nên mới dẫn tới thảm cảnh này mà chính Miêu Tuệ Tuệ lại nhìn thấy bộ mặt điên cuồng và cố chấp ẩn sâu trong vỏ bọc ngoan ngoãn của đứa trẻ đó. Cô chắc chắn đứa trẻ này đã bị vấn đề về tâm lý, không biết sau này còn có chuyện gì xảy ra nữa….
Nhưng ba mẹ đứa trẻ đó còn không biết, thậm chí khi đối mặt với sự chỉ trích của mọi người còn bao biện, họ nói rằng đó chỉ là con súc sinh thôi, chết thì chết rồi không cần nói nặng lời như vậy.
Cho nên Miêu Tuệ Tuệ cảm thấy rằng yêu cầu như vậy là rất tốt, cũng ngăn cản một số người mắc bệnh tâm thần cố trút giận lên thú cưng của mình.
…..
Nhóm người phía sau Miêu Tuệ Tuệ có không ít người đã động tâm nhưng lúc này không dám hoạt động bừa bãi. Chỉ chờ Miêu Tuệ Tuệ đưa bọn họ về phòng ở, sau đó đi thăm quan trấn nhỏ.
Có một người đang ôm con mèo trắng như tuyết ra khỏi cửa hàng thú cưng.
Mắt của con mèo có màu xanh lam, nhìn rất cao quý và quyến rũ, xinh đẹp vô cùng.
Thôi Oánh Oánh ôm nó trong lòng, có thể nhìn thấy cô ta rất thích con mèo này. Nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ cô ta còn khoe con mèo mới mua.
“ Cô nhìn Tuyết Cầu nha tôi đi, đáng yêu quá đi, tôi tốn năm viên tinh hạch cấp hai để mua đó, tôi còn mua đồ ăn cho mèo và cả pate nữa. Ổ của mèo cũng là biệt thự, Tuyết Cầu đi theo tôi chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Thôi Oánh Oánh vuốt ve con mèo trong lòng, mèo con phát ra tiếng kêu meo meo, đáng yêu cực kì.
Miêu Tuệ Tuệ nuốt miếng nước bọt, ngoan thật đó, thật muốn sờ nó một cái.
Khoe mèo xong, Thôi Oánh Oánh đắc ý ôm con mèo đi.
Mà cũng có người mất mát đi ra khỏi cửa hàng thú cưng, chẳng hạn như Hàn Tiểu Quân.
Dư Quyên đỡ bụng đi qua đám người, nhỏ giọng khuyên giải.
“ Chị Dư, có chuyện gì vậy?” Miêu Tuệ Tuệ hỏi
“ Tiểu Quân muốn mua một con chó nhỏ, chị định để đứa bé trong bụng lớn một chút rồi mới mua, nghe nói chó rụng rất nhiều lông.” Dư Quyên bất đắc dĩ nói.
“Đợi lát nữa, có lẽ sẽ bị mua mất.” Hàn Tiểu Quân buồn bã nhìn về phía cửa sổ thủy tinh.
“ Không sao đâu, Tiểu Quân con thích loại nào, cô sẽ lưu trữ cho con.” Miêu Tuệ trấn an cậu bé, cô có thể hiểu những người yêu thú cưng như con ruột của mình. Và cũng hiểu được Dư Quyên - người chưa tiếp xúc nhiều với động vật nên có chút băn khoăn. Mọi người đều đúng hết, chỉ là mỗi người đều có cách sống riêng của mình.
Hàn Tiểu Quân chỉ một con chó nhỏ ở trong đó, Miêu Tuệ Tuệ vỗ ngực đảm bảo không thành vấn đề. Nghe được lời đảm bảo của Miêu Tuệ Tuệ, Hàn Tiểu Quân mới cười lại lần nữa.