Người phụ nữ kêu lên đau đớn, nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, người đàn ông như nghĩ ra điều gì, hận ý trong mắt càng thêm nồng đậm nhưng lại không có chỗ phát tiết, anh ta túm lấy gáy người phụ nữ, đè xuống thân dưới của mình.
Vì kích động nên có thể nhìn rõ ràng vài vết sẹo hằn sâu vào xương trên người anh ta, một bên mắt đã không còn tròng mắt nên mí mắt tuỳ ý sụp xuống. Như vậy nhìn càng thêm đáng sợ.
“ Anh Ngưu à~” sau khi kết thúc, người phụ nữ xoa miệng của mình, thầm nhịn xuống sự sợ hãi và ghê tởm trong lòng mình, rúc vào trong ngực người đàn ông.
Người bị gọi là Anh Ngưu chính là người mà mấy ngày trước đã bị Miêu Tuệ Tuệ bắt được và tước đoạt dị năng.
Sau khi ra khỏi trấn nhỏ, hắn ta không còn dị năng nữa nên chỉ có thể dựa vào sức trâu của mình mà đem từng người thân cận thành kẻ chết thay để chạy khỏi thành phố H. Hắn ta còn tìm được một chiếc xe con có thể đi được, trên đường đi còn thuận tiện cứu một người phụ nữ suýt chút nữa bị xé nát.
Mà người phụ nữ hắn ta cứu đúng là Chu Tuyết.
Hắn ta cứu người không phải vì lòng tốt chỉ là những người thân cận đều chết sạch, hiện giờ hắn ta không còn dị năng nên dù sao cũng phải tìm một kẻ chết thay bên người để phòng ngừa lỡ có chuyện không hay xảy ra. Hơn nữa ngũ quan của Chu Tuyết cũng rất thanh tú, trước khi đối phương chết hắn ta có thể thoải mái hưởng thụ khoái cảm và Chu Tuyết cũng sẵn sàng làm điều này để giữ lại mạng sống của mình.
Sau này, trong một cuộc trò chuyện biết được kẻ thù của cô ta cũng giống y hệt mình, hai người nháy mắt ngưu tầm ngưu mã tầm mã, ăn nhịp với nhau.
……
Miêu Tuệ Tuệ cũng chẳng biết hiện giờ có người đang lập kế hoạch trả thù cô, cô còn bận đứng trước cửa phòng khám than thở về sự vô thường của thế giới.
"Trưởng trấn! Trưởng trấn! Nơi này có một phụ nữ mang thai, trên đường đột nhiên vỡ nước ối!" Giọng nói khẩn cấp ở bên cạnh truyền đến đã đánh gãy suy nghĩ của cô.
Miêu Tuệ Tuệ rất kinh hãi, khi cô quay đầu lại thì nhìn thấy Phan Đồng đang cõng Dư Quyên trên lưng chạy về phía bên này, theo sau là Hàn Tiểu Quân đang cầm một túi rau và thịt lợn, dường như đây là một tình huống bất ngờ trên đường về nhà khi mua thực phẩm.
“Nhanh lên, mau đến phòng khám bệnh đi!” Một hoàng hoa khuê nữ* như Miêu Tuệ Tuệ lần đầu tiên trải qua chuyện như này nên giọng nói có chút run rẩy.
[*] Ý chỉ người phụ nữ trẻ tuổi chưa lấy chồng, bắt nguồn từ một câu chuyện thú vị.
Phan Đồng bước đi vững vàng, sau đó chạy thẳng đến phòng khám.
Hàn Tiểu Quân bất lực đi theo sau người lớn, hai mắt đỏ hoe, cậu bé đi theo sát Du Quyên, sợ cô ấy sẽ biến mất.
Thấy vậy, Miêu Tuệ Tuệ đỡ vai cậu bé: "Tiểu Quân, con có thể mang rau về nhà trước rồi gọi ba tới không? Yên tâm, mẹ sẽ không sao đâu nè."
Một lúc lâu sau Hàn Tiểu Quân đỏ cả mắt gật đầu, sau đó quay người lại chạy ra ngoài.
Lúc này, Dư Quyên đã được Phan Đồng đặt lên giường mổ, truyền nước và được các bác sĩ, y tá người máy đẩy vào phòng mổ.
Miêu Tuệ Tuệ đi đến mép giường giải phẫu, nhìn trán của Dư Quyên đang đổ mồ hôi vì đau, sau đó vụng về lau mồ hôi cho cô ấy, còn an ủi nói: “ Không sao đâu chị Dư Quyên, không có việc gì đâu.”
Trước khi vào phòng mổ, Dư Quyên đã cố gắng hết sức để mỉm cười với Miêu Tuệ Tuệ và mấp máy miệng, như thể muốn nói với Miêu Tuệ Tuệ rằng mình không sao, nhưng cơn đau chuyển dạ tiếp theo ập đến khiến cô ấy không thể nói được lời nào.
Cánh cửa phòng phẫu thuật bị đóng lại với một tiếng cạch nhẹ, sau đó Miêu Tuệ Tuệ dựa vào tường và ngồi trên chiếc ghế bên cạnh tường.
Hiện giờ Phan Đồng vẫn ở bên cạnh cô, Miêu Tuệ Tuệ nhìn ấy và thở dài, "Sinh con đáng sợ như vậy à?"
Sau khi hỏi xong, cô chợt nhớ tới những chuyện Phan Đồng đã trải qua, chợt ý thức được mình đã lỡ lời, đang bình tĩnh định chuyển chủ đề khác thì Phan Đồng lại nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô: “ Thật ra sinh con xong tôi mới biết nó cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, đau thì đau một lúc là hết, không biết cô nghĩ như nào. Nhưng đối với tôi con cái như một gia vị trong cuộc sống, cho dù là chua cay mặn ngọt đắng tôi đều đã trải qua cho nên chưa bao giờ hối hận.”