Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 77 - Chương 77 - Bất Ngờ 1

Chương 77 - Bất ngờ 1
Chương 77 - Bất ngờ 1

Nói xong, Phan Đồng nở một nụ cười hoài niệm.

Một lúc sau, Trần Húc điều khiển xe lăn của mình lại đây.

Xe lăn trong trấn nhỏ đều được vận hành bằng một cái điều khiển, còn có thể tự động phân biệt chướng ngại vật, vừa thông minh lại còn an toàn. Lúc này, Hàn Vĩ điều khiển xe lăn đi rất nhanh, hệ thống an toàn của xe lăn liên tục phát ra tiếng bíp cảnh báo quá tốc độ.

“ Tất cả là lỗi của tôi, đáng lẽ ra mấy ngày này nên đưa cô ấy ra khỏi nhà.” Hàn Vĩ có chút bực bội đập chân sau khi hỏi tình hình.

Đã có Hàn Vĩ ở lại đây, Phan Đồng chuẩn bị rời đi: "Bé nhỏ còn đang đợi tôi ở cửa hàng thú cưng, tôi phải đi trở về, nếu không cô bé sẽ nóng lòng chờ."

Vừa dứt lời, cuối hành lang vang lên một giọng nói lanh lảnh.

"Dì à?"

Giọng nói đột ngột vang lên khiến mấy người có mặt đều nhìn sang, cô bé nhỏ ngược ánh sáng đi từ trong bóng tối đi tới, khuôn mặt dần dần trở nên rõ ràng.

Miêu Tuệ Tuệ chưa kịp nói gì thì xung quanh có tiếng động lớn vang lên, cô quay đầu lại thì thấy Hàn Uy bị ngã xuống xe lăn. Nhìn dáng vẻ là đang muốn đứng lên nhưng vì chân đang bị thương mà ngã xuống sàn.

Hàn Tiểu Quân chạy nhanh đến đỡ Hàn Uy lên, Miêu Tuệ Tuệ cũng bước tới để giúp đỡ.

“ Anh có sao không? Tại sao lại ngã như vậy?" Miêu Tuệ Tuệ hỏi.

Bên kia, Phan Đồng đã đi tới chỗ cô bé, ngồi xổm xuống thì thầm với cô bé, chuẩn bị đưa cô bé về nhà.

Hàn Vĩ ở một bên siết chặt cánh tay Hàn Tiểu Quân, thanh âm run run: "Là Đào Tử! Là Đào Tử!"

Phải mất ba giây Miêu Tuệ Tuệ mới hiểu được những gì Hàn Vĩ đang nói, cô ngạc nhiên nhìn cô bé nhỏ trong vòng tay của Phan Đồng..

Lúc này, cô bé cũng nhìn rõ mặt Hàn Vĩ, trên mặt lộ ra nụ cười kinh ngạc, cô bé lại chạy đến bên cạnh Hàn Vĩ rồi ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Chú Hàn!"

Hai mắt Hàn Uy đỏ hoe, anh ta run run vỗ đầu cô bé.

"Ba cháu đâu rồi? Chú Hàn ơi, ba cháu đâu rồi ạ?" Đào Tử liên tục hỏi, có thể thấy được cô bé đang rất lo lắng.

"Ba cũng đang ở đây, chờ chút nữa chú dẫn con đi tìm, anh ấy mà nhìn thấy con nhất định rất vui vẻ."

"Không có việc gì, anh cứ ở chỗ này trông vợ đi, để tôi dẫn Đào Tử đi gặp ba cho." Miêu Tuệ Tuệ chủ động tiếp nhận vấn đề.

Theo bản năng Miêu Tuệ Tuệ liếc nhìn Phan Đồng,tuy cô ấy vẫn không có biểu hiện gì trên khuôn mặt nhưng Miêu Tuệ Tuệ có thể cảm nhận được sự mất mát của cô ấy.

Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng khám, Đào Tử nhảy cẫng lên, rất vui vẻ, bước chân nhẹ đi rất nhiều.

"Mấy ngày nay tôi ở thành phố H tìm người thân của con bé, sợ con bé xảy ra chuyện nên để bé ở trong nhà xem phim hoạt hình, không ngờ... Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian." Phan Đồng cười nhẹ.

"Làm sao có thể trách cô được, ai mà biết được sẽ chuyện trùng hợp như vậy xảy ra."

Trong khi nói chuyện, họ đã đến tòa nhà C nơi Lưu Đông sống.

Bấm chuông cửa, trên màn hình nguoiw trong nhà có thể nhìn thấy khách đến thăm nhà, Lưu Đông chỉ nhìn thấy Miêu Tuệ Tuệ và Phan Đồng trên màn hình, anh ta chưa gặp Phan Đồng bao giờ nên rất nghi ngờ mở cửa ra.

“Trưởng trấn Miêu,cô vào ngồi đi, có chuyện gì không vậy?” Lưu Đông nghiêng người, hai tay còn dính thạch cao.

Lúc này, một cô bé với hai bím tóc nhỏ chạy ra từ phía sau Miêu Tuệ Tuệ, lao vào vòng tay của Lưu Đông nhanh như một viên đạn, rồi òa khóc.

"Ba...ba..."

Hai mắt Lưu Đông đỏ lên, không thể tin nhìn thoáng qua Miêu Tuệ Tuệ , chỉ thấy Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, nước mắt lăn dài trên má, anh ta ôm chặt cô bé nhỏ vào trong lòng, một người đàn ông to lớn bây giờ lại òa khóc.

"Ba Đào Tử, con bé vẫn còn sống! Bồ tát phù hộ, thật tốt, thật tốt." Lời nói của Lưu Đông bây giờ không được mạch lạc, anh ta không ngừng hôn lên đỉnh đầu và khuôn mặt của Đào Tử, như thể anh ta có thể thực sự cảm nhận được sự tồn tại của con gái mình trong giây phút này.

Bình Luận (0)
Comment