Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78 - Bất Ngờ 2

Chương 78 - Bất ngờ 2
Chương 78 - Bất ngờ 2

Nhìn thấy cảnh này, Miêu Tuệ Tuệ không khỏi đỏ mắt, mà Phan Đồng bên cạnh cô đã rơi nước mắt.

Sau khi hai cha con khóc một lúc, cảm xúc của họ cuối cùng cũng ổn định, Lưu Đông - một người đàn ông to lớn, lúc này cảm thấy hơi xấu hổ. Vì vậy anh ta nhanh chóng mời Miêu Tuệ Tuệ vào và rót nước mời khách.

Đào Tử theo sát ba cô bé, không muốn rời dù chỉ một bước.

Khi biết rằng chính Phan Đồng đã cứu Đào Tử , Lưu Đông định quỳ xuống cảm ơn cô ấy ngay tại chỗ. Cái gì mà nam nhi dưới trướng có hoàng kim* giờ chẳng còn quan trọng nữa, mấy điều này so với con gái trước mặt mình thì chẳng đáng giá một xu.

[**] Người Trung Quốc có câu “đầu gối nam tử bằng vàng”, ý là đàn ông chỉ đứng chứ không quỳ. Những hiệp khách anh hùng trong truyện chưởng của Kim Dung với Cổ Long bất kể hắc - bạch, đường hoàng hay thủ đoạn, cơ bản chả bao giờ quỳ.

Phan Đồng kéo anh dậy: " Tôi và Đào Tử rất có duyên với nhau, cô bé là một bé gái rất đáng yêu, nhờ cô bé mà cuộc sống của tôi thay đổi rất nhiều, Đào Tử cũng gián tiếp giúp ta tìm địch, cho nên không cần cảm ơn đâu."

Lưu Đông có ý muốn tặng tinh hạch và thức ăn cho Phan Đồng nhưng cô ấy lại từ chối.

Hai cha con lâu ngày mới gặp lại, nhất định cần không gian riêng, vì vậy Miêu Tuệ Tuệ và Phan Đồng ngồi một lúc rồi rời đi.

"Dì ơi, đừng đi."

Thấy Phan Đồng chuẩn bị rời đi, Đào Tử vô thức muốn đuổi theo cô ấy, ở chung lâu như vậy cảm tình cũng không phải giả nhưng cô bé lại luyến tiếc ba ba ở phía sau, chỉ dùng đôi mắt lưu luyến nhìn Phan Đồng.

"Đào Tử biết nơi ở của dì đúng không? Có thời gian con có thể đến chơi với dì, được không? Chúng ta sẽ không cách nhau quá xa, đều ở cùng một thị trấn nhỏ."

Sau một lúc được Phan Đồng trấn an, cuối cùng Đào Tử cũng vẫy tay từ biệt với cả hai cô.

Sau này cô có thể đến thăm Đào Tử, cô ở phòng 102 toà A cũng cách đây không xa lắm, hai tòa nhà rất sát nhau đi vài bước là đến rồi.” Miêu Tuệ Tuệ an ủi.

Phan Đồng gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Miêu nhìn bóng dáng có chút cô đơn rời đi của Phan Đồng, thật ra kết quả như vậy là tốt nhất đối với tất cả mọi người rồi, ngoại trừ Phan Đồng, người sẽ khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Khi Miêu Tuệ Tuệ đến phòng khám, đứa con của Du Quyên đã được sinh ra, như mong muốn của Hàn Vĩ, đó là một bé gái nhỏ nhỏ gầy gầy còn hơi đen một chút. Lúc này Dư Quyên vẫn còn rất yếu, ánh mắt trìu mến nhìn chồng đang ôm con gái mới ra đời và anh cả Hàn Tiểu Quân đang trêu chọc cô em gái. Đúng là một gia đình bốn người hạnh phúc.

Miêu Tuệ Tuệ không muốn làm phiền bọn họ nên cô về nhà với bé Gạo.

Ngày hôm sau, Miêu Tuệ Tuệ bị tiếng kêu của gạo đánh thức, cô mở mắt ra, mới mơ mơ màng màng nhớ tới trong nhà nhiều một cái thành viên nhỏ, rốt cuộc không phải lạnh lẽo sống một mình nữa rồi.

Miêu Tuệ Tuệ không ngủ nướng ở trên giường nữa, cô dậy nấu sữa và lấy thức ăn của chó cho bé gạo, sau đó tự mình nấu một nồi cháu rồi ăn kèm với dưa chua do mẹ Tô làm.

Tài nghệ nấu ăn của mẹ Tô là không thể phủ nhận, dưa chua nhỏ giòn và thơm với dầu mè, Miêu Tuệ Tuệ ăn không ngừng hết hai bát lớn.

Ăn sáng xong, Gạo cứ cọ cọ chân cô muốn ra đi ngoài đi chơi, Miêu Tuệ Tuệ làm sao có thể chịu được đành cam chịu xỏ giày đi ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi cổng, cô đã nhận được lời nhắc nhở từ hệ thống rằng có một người lạ đã đến thị trấn.

Miêu Tuệ Tuệ chỉ có thể mang Gạo về nhà, xin lỗi và hứa với Gạo sẽ cho nó đi dạo sau khi cô giải quyết xong công việc của thị trấn.

Cô chạy vội đến cổng thị trấn, chỉ nhìn thấy một nhóm bảy tám người mặc đồng phục rằn ri bước xuống xe, xung quanh là người dân thị trấn.

Bình Luận (0)
Comment