Trong ấn tượng của bọn họ,công dụng lớn nhất của dị năng hệ thuỷ là chế tạo nước uống, còn phần chiến đấu chưa từng thấy bao giờ.
Cô gái đầu tròn nói xong cũng không để ý đến bọn họ nữa, lấy ra một chai nước uống một ngụm rồi nhét vào ba lô.
Sau đó, cô ấy tùy tiện đặt ba lô xuống đất, chỉ nhắm mắt nằm xuống, động tác rất hung hãn.
Nhưng bây giờ không ai dám gây rối với cô ấy nữa .
"Hay là chúng ta đi lấy đồ ăn về đi, tự mình lo liệu, hết ăn cũng đừng xin người khác."
Lời nói của cô gái đầu tròn đã thức tỉnh một số người, họ đổ xô đến chỗ người đàn ông đầu trọc và mang thức ăn về.
Người đàn ông đầu trọc thấy mình nói không có tác dụng gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Mạnh Diệp liếc hắn một cái, liền quay đầu đi chỗ khác, tên đầu trọc kia chỉ là vận dụng một chút dị năng hệ tinh thần thì tự cho rằng mình có thể đem người chơi quanh quanh như nào cũng được.
Nhưng những thứ này không liên quan gì đến anh, lần này anh đi ra ngoài đã trì hoãn quá lâu, anh nhìn ba lô của mình, bên trong chứa tinh hạch mà mình đã dùng hai cái mật rắn để đối lấy. Nhất định mình phải bình an vô sự trở về, các thành viên trong đội và trưởng trấn Miêu đang đợi mình.
…..
Ngày hôm sau khi thức dậy, Miêu Tuệ Tuệ vội vàng mang theo Gạo đi xem công viên Hy Vọng.
Rào chắn ở bên ngoài công viên, nhà máy, và nhà giữ trẻ lúc này đã được dỡ bỏ, lộ ra toàn bộ cạnh bên trong.
Bên trong công viên có cây cối và cỏ xanh tươi tốt, còn có rất nhiều biển hoa và các cục đá rực rỡ trên con đường. Bên cạnh còn có khu vực để rèn luyện thể hình, có cả một khu vực vui chơi của trẻ em có thang có cầu trượt và xích đu.
Có hồ nước với những gợn sóng lăn tăn, còn có hành lang dài cùng với căn nhà chòi bằng gỗ . Cho dù là nhu cầu nghỉ ngơi hay tản bộ thì công viên này đều có thể thỏa mãn được.
Ở chỗ trung tâm của công viên là một quảng trường rộng mở, ở giữa có một suối phun nước rất đẹp và tinh xảo, bốn phía đều được lát bằng gạch.
Bên trong công viên còn có các người máy thường xuyên đi tuần tra nếu gặp được tình huống bất ngờ ví dụ như trẹo chân bị thương hoặc là không cẩn thận rơi vào hồ. Thậm chí nặng hơn là bị theo dõi hay các tình huống nghiêm trọng khác không được giải quyết thì sẽ có người máy vạn năng xuất hiện hỗ trợ.
Khi Miêu Tuệ Tuệ đi vào đã có không ít trấn dân phát hiện ra công viên Hy Vọng, họ nắm tay người nhà hoặc là đi một mình vào thăm quan.
Gạo rất thích công viên mới được giải khoá, chạy trên cỏ mềm mại đuổi bắt bướm, lúc đi nó còn lưu luyến không muốn rời.
Rời khỏi công viên, Miêu Tuệ Tuệ lại đi nhìn nhà giữ trẻ.
Nhà giữ trẻ là một dãy nhà trệt, Bên ngoài còn có một cái sân, nhìn qua có vẻ không lớn nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Nếu ở chỗ này mỗi ngày các bé có thể ăn một bữa cơm trưa, buổi sáng bố mẹ sẽ đưa các bé đến học buổi chiều sẽ đón các bé về.
“Thật đáng tiếc mùa hè sắp đến rồi nếu không tôi sẽ đưa con của tôi đến đây.” Có trấn dân đang vây xem cảm khái nói.
Khi Miêu Tuệ Tuệ vẫn còn hơi bối rối, Tô Thanh Thanh ở phía sau đã giải tỏa sự bối rối của cho cô.
“ Trong thời kỳ tận thế chỉ có hai mùa mà người dân có thể đi ra ngoài hoạt động là mùa Thu và mùa Xuân, mùa Hè cực kỳ nóng bảy tám mươi độ là chuyện bình thường, một trăm độ cũng không phải là không có. Không ít người đã bị ốm nóng đến chết vào mùa hè này, động thực vật biến dị đều tìm mọi cách để trốn đi, zombie thông minh sẽ không xuất hiện vào thời điểm này. Khi nhiệt độ đạt đến đỉnh điểm cách mấy ngày sẽ có vài cơn mưa giúp cho nhiệt độ giảm xuống, dựa vào những cơn mưa này mới giúp nhân loại không bị diệt vong. Sau khi mùa hè ở tận thế đến chúng tôi đã nghĩ ra chỉ tạo một hầm trú ẩn sinh hoạt cách nhiệt, đầu tiên sẽ chuẩn bị tốt vật tư vào mùa hè hay mùa đông cũng như vậy.” Tô Thanh Thanh nói.