Người máy cửa hàng trưởng nhanh chóng giải thích: “Kẹo trong cửa hàng kẹo của chúng tôi không chứa chất gây hại cho răng miệng và sức khỏe của trẻ. Chúng giữ nguyên hương vị của kẹo nhưng rất lành mạnh và có lợi cho cơ thể. Chúng còn bổ sung 100% nước trái cây tự nhiên. Không béo chút nào."
Danh tiếng của thị trấn rất tốt, thậm chí nói chuyện với người máy trong thị trấn còn thuyết phục hơn, những lời này rất nhanh xua tan lo lắng cuối cùng của mọi người, lần lượt đổ vào cửa hàng kẹo.
Với viên kẹo ngọt ngào trong miệng, họ dường như đã trở lại những ngày khi tận thế chưa đến, nhiều người có vẻ hoài niệm trên khuôn mặt.
Sau khi mua sắm trong nửa buổi chiều, trời đã gần tối.
Nhà máy và công viên vẫn đang trong quá trình xây dựng. Miêu Tuệ Tuệ cũng không chờ nữa, chuẩn bị trở phòng ngủ.
Khi cô chuẩn bị trở về phòng ngủ, quay đầu nhìn thoáng qua cửa của trấn nhỏ, Mạnh Diệp đã rời đi lâu như vậy sao giờ chưa trở về?
Mà Mạnh Diệp đang được Miêu Tuệ Tuệ nhắc đến bây giờ đang bị vây quanh ở một căn biệt thự. Có lẽ biệt thự đã được gia cố lại sau khi tận thế đến nên không có dấu vết bị động thực vật biến dị phá huỷ.
Bên ngoài đã bị zombie vây quanh, cửa sổ đã được gia cố lại nên không cần lo lắng trong thời gian ngắn sẽ bị zombie phá huỷ.
Nhưng lúc này, thứ mà trong nhà thiếu nhất chính là thức ăn và nước uống.
Mạnh Diệp không phải là người duy nhất trong biệt thự, có một số người khác đang tranh cãi về việc phân phối thức ăn và nước uống.
Mạnh Diệp ngồi ở một bên, vẻ mặt trống rỗng, không tham gia cũng không lên tiếng, giống như chuyện không liên quan gì đến mình.
Trong đó cãi cọ nhiều nhất là một đôi vợ chồng trẻ, hai người họ rất bất mãn với việc phân chia thức ăn của ông đầu trọc nên đưa ra nghi ngờ.
Ông chú đầu hói chắc là lãnh đạo của một công ty nào đó trước khi tận thế, nói chuyện cứ thích lên giọng,chỉ vài câu nói là đã kích động được cảm xúc của người khác.
Một người rồi lại hai người, không chỉ có hoàn cảnh không xấu, mà những người này còn cảm thấy vật tư ông ấy phải phân phối cho mọi người.
Giống như Mạnh Diệp, người cũng không nói chuyện là một cô gái có cái đầu tròn, không phải là không nói chuyện, mà là cô ấy thỉnh thoảng cười lạnh một tiếng, trong tay còn cầm một miếng lương khô cắn dở. .
Đôi vợ chồng nhìn thấy cô gái miệng cười giễu cợt, trong lòng càng tức giận chỉ vào cô gái nói: ” Mọi người đều tập trung lương thực để cùng nhau phân phối tại sao cô lại không nộp lên!
Thật ra không chỉ một mình cô gái đầu tròn, Mạnh Diệp, một người đàn ông khác và một đôi vợ chồng khác cũng không nộp không có nộp lên. Mạnh Diệp cảm thấy ở trạng thái như vậy tập trung quản lý vật tư chính là một cách làm sai lầm, điều này sẽ chỉ làm nảy sinh mâu thuẫn,xung đột và sẽ không có lợi để mọi người đoàn kết với nhau. Chẳng qua là chọn quả hồng mềm để bóp, chàng trai trẻ tuổi chỉ có thể trút giận lên người cô gái đầu tròn.
“ Anh thử chỉ tôi lần nữa xem?” Cô gái đầu tròn cắn một miếng lương khô, ngữ khí nghiêm túc khiến chàng trai theo bản năng run lên.
“Tôi. . . Ý cô là làm sao vậy.” Chàng trai vẫn bướng bỉnh như cũ, mấy người bạn gái xung quanh kéo ống tay áo của hắn, ra sức ngăn cản anh ta nói chuyện.
“ Dùng một tay chỉ tôi, mộ cao ba thước, chính mình ngu xuẩn còn không biết đường đi tìm quả hồng mềm sao? Nhìn lão nương đây giống quả hồng mềm lắm sao? Cẩn thận cái đầu của mình đấy!.” Cô gái đầu tròn nhìn có vẻ thanh tú, mà mắng người không trượt phát nào.
Vừa dứt lời, một tia nước nhanh chóng phóng tới gần chỗ chàng trai trẻ tuổi, cuối cùng cách cổ anh ta vài cen-ti-mét. Dừng một lúc thì nước mới tản ra, rơi lộp độp trên mặt đất, sau một lúc liền bốc hơi.
Hai chân chàng trai trẻ mềm nhũn ngã nhào xuống đất, vừa rồi anh ta thật sự cảm nhận được tia nước kia sắc bén, rõ ràng là tia nước mềm mại nhất nhưng giờ lại sắc như dao, cảm giác như có thể cắt đứt cổ của mình trong một giây.
Đây... thật sự là dị năng hệ thủy sao? Cô gái này là một con quái vật, phải không? !