Chu Binh liếc nhìn thùng nước, mặt vẫn vô cảm như cũ: “ Điều này không quan hệ gì với chúng ta cả.”
“ Tại sao lại không có quan hệ? Vật tư trong tay trưởng trấn không được sử dụng hợp lí, đúng thật là phí phạm của trời!”
Chu Binh không tiếp lời, sau đó bước đi không ngoảnh lại.
Triệu Quang Diệu cũng cũng không đuổi kịp, ông ta dừng lại, đứng tại chỗ như thể suy nghĩ cái gì.
"Trấn nhỏ có nhiều nước như vậy sao? Liệu có đủ nước cho chúng ta dùng không thế?” Phía sau truyền đến giọng nói của các trấn dân khác.
Mắt Triệu Quang Diệu sáng lên, tiến lên đáp lời: "Tôi là người mới tới, có phải trưởng trấn vẫn luôn sử dụng vật tư không tiết chế như vậy sao? Căn cứ trước đây của tôi không như vậy…”
Khi Lý Văn Tĩnh ra khỏi tiệm cắt tóc, cô ấy nhìn thấy Triệu Quang Diệu đang nói chuyện vui vẻ với những người khác, cô khẽ cau mày, quay bước đi về phía nhà hàng.
Cô bưng đồ ăn xong tìm một chỗ ngồi xuống, mới thấy người ngồi ở bên cạnh mình đúng là Miêu Tuệ Tuệ.
Lúc này, ý nghĩ làm quen đã đến với cả hai người.
“Thật trùng hợp, trưởng trấn.” Lý Văn Tĩnh là người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc.
“Thật trùng hợp.” Miêu Tuệ Tuệ khẽ phất phất tay, “Cô vừa cắt tóc à?”
Đầu tròn của Lý Văn Tĩnh đã được cắt thành tóc ngắn, khiến cô ấy đẹp trai hơn.
"Tóc ngắn cũng tốt, nhìn càng thêm oai phong, để người ta đừng cho rằng tôi dễ bắt nạt, tôi từng gặp một thằng ngu ở thành phố C..."
Sau khi hộp trò chuyện được mở ra, bầu không khí giữa hai người không còn quá khó xử mà càng trò chuyện, họ càng trở nên vui vẻ hơn.
Cuối cùng, Miêu Tuệ Tuệ trực tiếp nhìn cô ấy, "Cô thật mạnh mẽ, thật mạnh mẽ."
"Không có việc gì, ở những ngày tận thế nếu không cường đại đồng nghĩa sẽ mất mạng."
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng.
"Nhân tiện, cô hãy cẩn thận về người đàn ông đầu trọc mới đến trấn nhỏ , gần đây ông ta có vẻ không được an phận cho lắm." Trước khi rời đi, Lý Văn Tĩnh nhắc nhở.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô nhiều nha." Miêu Tuệ Tuệ chân thành cảm ơn.
Lý Văn Tĩnh im lặng một lúc, sau đó tiến lên một bước và làm điều cô ấy luôn muốn làm, véo má Miêu Tuệ Tuệ.
"Thật mềm." Lý Văn Tĩnh cười, để lộ hàm răng trắng, sau đó vẫy tay rời đi.
Miêu Tuệ Tuệ đứng tại chỗ, xoa xoa mặt.
Ngày hôm sau khi trời nhá nhem tối, hai mươi xô nước đã được đổ đầy, người dị năng giả hệ không gian ở bên cạnh đã đưa toàn bộ số nước này vào không gian.
Diệp Hoài Sơn đã thanh toán tất cả các chi phí, tổng cộng hơn 1.908.000 tinh hạch cấp một, hai mươi thùng nước Miêu Tuệ Tuệ thu một viên tinh hạch cấp bốn.
Giá cả này đối với Diệp Hoài Sơn xem như đã chiếm được một món hời rất lớn, ngay cả tinh hạch cấp bảy cấp tám anh ta vẫn chưa dùng tới đâu.
Trong cảm nhận của của anh ta, Miêu Tuệ Tuệ từ một một trưởng trấn của trấn nhỏ thần bí đã biến thành một người trấn trưởng có lương tâm.
Trời sắp tối rồi, hôm nay nhóm người Diệp Hoài Sơn đi về cũng không kịp nữa dứt khoát trả phí bảo trì một đêm
Miêu Tuệ Tuệ mang theo một khoản tiền lớn lập tức trở về nhà của trưởng trấn.
Cô không bị khoản tiền to lớn này làm cho choáng váng đầu óc, ngược lại rất có trật tự lấy đồ ăn cho gạo, xong rồi còn nấu bữa tối cho mình mới về phòng mở giao diện cá nhân ra.
Không ngờ hệ thống không có biểu hiện thăng cấp mà lại nhảy ra một hộp thoại trong suốt.
“ Ký chủ có muốn bỏ ra một triệu tinh hạch để mua bản đồ mới của trấn nhỏ không?”
“ Bản đồ mới á? Miêu Tuệ Tuệ có chút mông lung vội dò hỏi hệ thống.
“ Hiện giờ toàn bộ diện tích của trấn nhỏ chưa được mở ra, bản đồ đầy đủ của trấn nhỏ bao trọn thành phố H, nơi mà ký chủ sống hiện giờ chỉ chiếm một phần nhỏ. Miêu Tuệ Tuệ vốn đang rất đắc ý vì đã giải khoá được không ít kiến trúc bây giờ kiểu ……”
Sau một lúc, cô đã vui vẻ trở lại và cảm thấy rất tò mò với bản đồ mới.
“ Chi một triệu tinh hạch để mở khoá bản đồ mới.”
Lời vừa dứt, phía bên phải bản đồ của thị trấn trước mặt Miêu Tuệ Tuệ xuất hiện một khoảng trống lớn, so với sự náo nhiệt của khu đầu tiên, thì khu thứ hai vắng vẻ hơn rất nhiều, không có một tòa nhà nào ở đây cả.