Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 90 - Chương 90 - Mua Nước

Chương 90 - Mua nước
Chương 90 - Mua nước

Tôi không phải là một thằng ngu đâu, phát hiện thứ tốt thì không báo cáo cho tôi, muốn độc chiếm, bị người khác đánh bại nên mới đến tìm tôi hỗ trợ. Tôi là thể loại người dễ nói chuyện như vậy sao, tâm lớn đấy, không thể lưu lại được.” Thanh Long chế nhạo.

” Anh Long, chúng ta xử lý người phụ nữ này này như nào bây giờ ạ.” Một người đàn ông đứng thẳng bên cạnh dò hỏi dò hỏi

Chu Tuyết toàn thân run rẩy không kiểm soát được, cuối cùng lại tè ra quần vì không thể kiểm soát được phản ứng sinh lý của mình.

Cảm giác xấu hổ và sợ hãi dâng lên trong tâm trí Chu Tuyết, cô ta không ngừng hoài niệm đến những ngày cùng với nhóm người Thôi Oánh Oánh. Tuy rằng, Thôi Oánh Oánh có tính tình đại tiểu thư nhưng vẫn có thể chấp nhận được.

Thanh Long liếc nhìn Chu Tuyết, nhan sắc tầm thường như này căn bản hắn ta rất chướng mắt.

“Cứ để cô ta sống đi, tôi rất hứng thú đối với cái trấn nhỏ mà thằng kia đã nói đến, để cho cô ta dẫn đường cho chúng ta cũng đi xem. Rốt cuộc cái trấn nhỏ kia có bao nhiêu lợi hại, còn phải tính toán hết nợ nần với đám người Trần Húc kia nữa.

…..

Mấy ngày gần đây, thời tiết bên ngoài càng lúc càng nóng, vừa bước chân ra khỏi trấn nhỏ đã có thể cảm nhận được cái nắng như thiêu như đốt, nếu phơi nắng khoảng mười phút sẽ bị bỏng da.

Mọi người đều biết đây là dấu hiệu của mùa hè sắp đến.

Mà ở bên trong trấn nhỏ ảnh mặt trời vẫn chan hòa như cũ, làn gió mát lạnh thổi nhẹ qua khiến cho người dân vẫn luôn lo âu đã tin lời mà Miêu Tuệ Tuệ đã nói trước đó.

Trước khi mùa hè đến, một lần nữa Diệp Hoài sơn lại đi vào trấn nhỏ, anh ta còn mang thêm năm dị năng giả hệ không gian.

Lúc này anh ta đến để tập trung mua vật tư trong mùa hè. 50.000 gói mì ăn liền, 10.000 hộp cơm tự sôi, 10.000 hộp đồ hộp, dường như đã mua gần hết các thực phẩm tồn kho của nhà máy thực phẩm tiện lợi trong thị trấn. Một nghìn con gà, vịt, ngan, một nghìn cân thịt lợn và thịt bò. Gạo và bột gạo anh ta mua 1000 túi. Còn về rau dưa thì đã bán chạy trong thị trấn, hàng tồn kho cũng không còn nhiều nên chỉ có thể mua nhiều nhất 5000 cân. Áo bông và chăn bông mua cũng không ít.

Sau khi mua những vật dụng cần thiết, Diệp Hoài Sơn gật đầu với một trong những dị năng giả hệ không gian, sau đó Miêu Tuệ Tuệ thấy đối phương từ trong không gian thả ra hai mươi thùng nước khổng lồ, mấy cái thùng này cao gần bằng tòa nhà hai tầng trong trấn nhỏ. Miêu Tuệ Tuệ không biết anh ta làm cái này kiểu gì?

"Tôi đã lấy nó từ một nhà máy nước khi tôi đang thực hiện nhiệm vụ. Ở đó không có nước, chỉ còn lại những bể chứa nước lớn này." Sự kinh ngạc trong mắt Miêu Tuệ Tuệ quá rõ ràng, vì vậy Diệp Hoài Sơn giải thích.

"Chúng tôi hy vọng có thể mua một ít nước từ thị trấn để quay trở lại. Trưởng trấn cũng biết rằng tài nguyên nước ở thế giới sau khi tận thế đến rất khan hiếm, không có căn cứ nào là ngoại lệ cả. Tôi thấy nguồn nước của trấn nhỏ rất phong phú nên mới định đến đâu mua, nếu cô thấy bất tiện thì thôi vậy." Diệp Hoài Sơn nói.

"Tiện mà, nhưng nhiều thùng như vậy, có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để đổ đầy đó."

Trong thị trấn không thiếu tài nguyên nước, Miêu Tuệ Tuệ đã từng hỏi hệ thống, được hệ thống cho biết nước trong thị trấn đến từ lam tinh. Ở trụ sở chính của hệ thống, toàn bộ lam tinh đã bị đại dương bao phủ. Con người đã phát minh ra chiếc máy có thể hấp thu trực tiếp nước biển từ lam tinh, sau khi lọc sẽ thành nước có thể uống được.

Vì công nghệ rất tiên tiến cho nên nước được lọc sạch hơn nước tinh khiết trước ngày tận thế rất nhiều.

Do đó, nguồn nước của thị trấn là vô tận nhưng tất nhiên không thể để chúng tuỳ ý bị lãng phí.

Diệp Hoài Sơn gật đầu: "Tôi cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, cho nên dự định ở trong trấn một đêm."

Miêu Tuệ Tuệ lấy một đường ống từ nhà trưởng trấn để xả nước, đương nhiên một cái xô lớn như vậy sẽ thu hút sự chú ý của những người khác trong thị trấn.

Triệu Quang Diệu đi ra khỏi phòng thấy một màn này, hơi hơi híp mắt, quay đầu nói chuyện với Chu Binh:

“ Anh Chu, thấy không, nhiều nước như vậy, trưởng trấn thích bán là bán luôn. Anh nghĩ xem, số nước còn lại trong trấn có đủ để chúng ta sinh hoạt không?”

Bình Luận (0)
Comment