Phân chia tinh thạch xong, cộng với số tinh thạch mà mình đã tiết kiệm trước đây thật sự có thể sống như lời Hạ Đào nói trước đây, nghỉ ngơi tu dưỡng một chút. Rốt cuộc cũng đã sắp đến mùa hè rồi.
Ăn cơm xong, Mạnh Diệp gõ cửa nhà của trưởng trấn, Miêu Tuệ Tuệ đang cầm bát mì nấu với trứng trên tay, ngửi mùi thơm ngon.
Miêu Tuệ Tuệ thấy người đến là Mạnh Diệp, nghiêng sườn ra người cho anh ta vào ngồi.
Lấy ra nhiều tinh hạch như vậy trước mặt người ngoài thật sự không tốt, nên Mạnh Diệp quyết định đi vào phòng.
Trong phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, trên bàn trà còn có một bó hoa vừa mới hái. Trong không khí tràn ngập hương thơm nhàn nhạt của hoa tươi.
Miêu Tuệ Tuệ rót cho anh ta một ly sữa bò nóng nóng hổi mà lúc nãy cô ăn uống khi ăn mì. Mạnh Diệp đưa tay nhận, sau đó nói một tiếng cảm ơn.
Lần đầu đi vào nhà của một cô gái, Mạnh Diệp có chút câu nệ, uống vài miếng sữa bò mới nhớ ra mục đích mà mình tới đây.
Anh ta nhanh chóng lấy từ trong ba lô ra tám viên tinh thạch cấp ba và hơn tám mươi viên tinh thạch cấp hai đưa cho Miêu Tuệ Tuệ: “ Đây là số tinh thạch kiếm được sau khi bán mật của mãng xà biến dị.”
Đương nhiên Miêu Tuệ Tuệ không không chịu lấy, hai người đưa qua đưa lại nhiều lần, rốt cuộc quyết định mỗi người lấy một nửa.
Miêu Tuệ Tuệ lấy bốn viên tinh thạch cấp ba và 43 viên tinh thạch cấp hai.
Tài khoản của cô vẫn đang trống nháy mắt đã có thêm 50.000 tinh hạch cấp một, rất nhanh lại thăng cấp tiếp rồi.
Sau khi chia tinh hạch xong, Mạnh Diệp dò hỏi rằng mùa hè sắp đến rồi, liệu cư dân của trấn nhỏ có định chuyển đến hầm trú ẩn để tránh cái nắng khắc nghiệt của mùa hè không? Mỗi năm vào thời điểm này, các trưởng trấn đều rất vội, Mạnh Diệp tỏ vẻ nếu cần nơi trú ẩn thì chỉ việc mở miệng.
Một lần nữa Miêu Tuệ Tuệ lại đem những lời mà hệ thống nói với cô truyền đạt lại cho Mạnh Diệp, cũng một lần nữa cường điệu sự an toàn của trấn nhỏ. Cho dù là động thực vật biến dị, zombie hay thời tiết cực đoan cũng chẳng ảnh hưởng xấu gì đến trấn nhỏ.
Mạnh Diệp cũng đã dự kiến được câu trả lời này rồi, rốt cuộc sự thần kỳ của trấn nhỏ chỉ có cư dân đang sinh sống trong đó mới có thể cảm nhận rõ rệt được.
Nghe được đáp án mà mình muốn, một lúc sau Mạnh Diệp cáo từ và rời đi.
Mà lúc này, Anh Ngưu và Chu Tuyết vừa mới trở lại căn cứ.
Bọn họ đang đứng ở đại sảnh của một căn biệt thự, bên trong căn biệt thự nguyên nguyên bản vốn trang trí xa hoa nay đã bị các loại dụng cụ cắt gọt, đòn roi thay thế hết. Biệt thự Châu Âu tân cổ điển đã bị làm cho chướng khí mù mịt, mà trên sofa trước mặt bọn họ có một người đàn ông hơn 40 tuổi đang ngồi trên đó.
Người đàn ông mặc áo sơ mi mở vài cúc, lộ ra cổ có màu đồng, cà lơ phất phơ dựa vào sofa, trong ngực còn ôm một người phụ nữ ăn mặc mát mẻ. Người phụ nữ mềm mại không xương leo ngồi trên người đàn ông, lan da tuyết trắng và làn da màu đồng đen chéo nhau, kích thích giác quan của mọi người đang có mặt ở đây.
“ Lão đại, chuyện đúng là như vậy! Trấn nhỏ kia thật là tà môn, một đám anh em đã phải chết trong tay trưởng trấn đó!” Anh Ngưu căm giận mở miệng, nhắm đôi mắt lại bởi vì động tác run rẩy của hắn ta.
Người đàn ông trên sofa, cũng chính là Thanh Long hút một hơi xì gà, nhả khói khỏi miệng, thật lâu sau mới nói: “ Một người phụ nữ có thể giết chết tất cả chúng mày à?”
Anh Ngưu gật đầu: “ Người phụ nữ kia dường như không có dị năng nhưng trong tay cô ta lại có một loại người máy rất tà môn, cô ta hoàn toàn dựa vào sự hỗ trợ của người máy. Lão đại, anh phải giúp em báo thù, chỉ cần anh ra ngựa, mấy cái loại người máy kia không là gì hết.”
Khóe miệng Thanh Long hơi cong lên, động tác không chút để ý, hắn ta vương tay búng khói bụi, ngước nhìn người đàn ông vẫn đứng bên mình.
Giây tiếp theo, “ pằng” một tiếng súng vang lên, anh Ngưu ngã xuống với biểu cảm tức giận. Trên trán bắt đầu chảy ra máu đỏ sẫm, chân co giật hai lần rồi không có động tĩnh gì nữa.
Qua vài giây, Chu Tuyết hét toáng lên sau đó ngã xụi lơ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: ”Đừng giết tôi, đừng giết tôi