Nếu không phải Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy ánh mắt mất mắt của cô ấy khi Đào Tử rời đi, chắc chắn cô sẽ thật sự tin điều này.
Miêu Tuệ Tuệ lại nghĩ tới lời của cô gái tóc xoăn ở trong đội của Mạnh Diệp - Lê Mộng Nhuỵ. Vào lúc đội của bọn họ gặp phải Phan Đồng, trong mắt cô ấy không có chút sinh khí nào, toàn thân đều phát ra luồng tử khí dày đặc.
Trước khi mạt thế đến Lê Mộng Nhuỵ là một người cố vấn tâm lý, nhất thời bệnh nghề nghiệp tái phát sợ Phan Đồng nghĩ quẩn nên mới không đồng ý lời thỉnh cầu để Đào Tử ở lại đội mà yêu cầu cô ấy phải đi cùng nhau.
Liệu bây giờ có thêm một đứa con gái nuôi có khiến cô ấy vướng bận thêm một chút không?
“ Được thôi, để khi nào chị sẽ đi tìm cô ấy sau.”
Lúc này, đột nhiên hệ thống ting một tiếng, nhắc nhở trấn nhỏ có người lạ đến, người máy lễ tân đang tiếp đón khách ở ngoài.
Vừa lúc hai mẹ con Dư Quyên nhìn có vẻ mệt mỏi, Miêu Tuệ Tuệ để trứng gà và sữa bò lại rồi rời đi.
Ra khỏi nhà hai tầng, Miêu Tuệ Tuệ nhìn thấy một đoàn người đang được người máy đưa vào thị trấn, tay bọn họ đang cầm ly giấy có in chữ trấn nhỏ Hy Vọng.
Một trong số đó là Mạnh Diệp - người đã biến mất mấy ngày.
Những người khác nhìn trấn nhỏ với vẻ mặt không thể tin được, nơi này chẳng khác gì thế giới trước khi tận thế đến cả. Có thể dễ dàng nhìn thấy người sống sót và mấy đứa trẻ đang chạy bộ, tất cả mọi người đều sạch sẽ và hạnh phúc tươi cười.
Thậm chí, ma xui quỷ khiến sao mà Hứa Vi quay đầu lại, bên ngoài vẫn đổ nát như cũ, chướng khí mù mịt, đây đúng thật là mạt thế!
Ngay cả Triệu Quang Diệu cũng lộ ra vẻ mặt thấy quỷ, kinh ngạc qua đi đôi mắt lại đảo láo liên, không biết đang đánh chủ ý gì.
“ Cô có chắc chắn rằng mấy lời này là thật không, một ngày hết 45 tinh hạch cấp một, không phải là cấp hai hay cấp ba đúng không?” Lý Văn Tĩnh nghe người máy giới thiệu không nhịn được mở miệng chen ngang.
“ Đúng rồi, một ngày là 45 tinh hạch cấp một.”
“ Trời đất, trưởng trấn này có phải người bị vấn đề về thần kinh không đấy?”
Vừa lúc Miêu Tuệ Tuệ thần kinh không bình thường đang đi đến trước mắt bọn họ, không khí trở nên có chút xấu hổ.
“ Trưởng trấn Miêu, tôi đã về rồi!” Mạnh Diệp mở lời phá vỡ không khí tĩnh lặng, Lý Văn Tĩnh không sợ trời không sợ đất lúc này cảm thấy hơi khó xử.
Nói xấu người khác bị bắt tại trận, Lý Văn Tĩnh ho khan một tiếng, nhìn trời nhìn đất, lơ đi chỗ khác.
“ Thì ra đây là trưởng trấn của trấn nhỏ Hy Vọng, có nhiều vật tư như vậy, một trấn nhỏ siêu lớn, còn xây dựng hàng loạt toà nhà to đẹp và xây dựng hệ thống người máy như vậy, Triệu mỗ tôi thật sự bội phục.” Triệu Quang Diệu nói, trong lòng thầm đánh giá Miêu Tuệ Tuệ, trong ánh mắt phát ra tia sáng.
Theo bản năng, Miêu Tuệ Tuệ rất không thích người này, cười cười rồi chuyển đề tài nói: “ Chắc mọi người đã mệt mỏi rồi nhỉ, tôi cứ để người máy đưa mọi người đi nghỉ ngơi trước đã, sau đó mọi người có thể đi thăm quan trấn nhỏ.
Nói xong cô chạy vội khỏi hiện trường xã chết này.
Hai vợ chồng Hứa Vi ở đối diện với Lý Văn Tĩnh, còn Chu Binh và Triệu Quang Diệu ở cùng nhau trong một toà nhà khác.
Thật ra, bọn họ hoàn toàn có thể ở chung với nhau trong một toà nhà nhưng Triệu Quang Diệu có một nỗi sợ không thể lý giải được với Lý Văn Tĩnh nên ông ta quyết định ở chung với Chu Binh- người thích yên tĩnh trong một toà nhà khác.
Mạnh Diệp nhìn xung quanh một vòng, thì phát hiện ra mới mấy ngày mình chưa trở về mà trấn nhỏ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhất thời cũng không biết mình nên đi đâu xem trước.
Sau khi trở về phòng, Mạnh Diệp gọi đồng đội của mình tới và bắt đầu phân chia tinh hạch cho mọi người.
Lần này, mật của mãng xà diễn dị bán được không ít tinh hạch, một miếng mật mãng xà bán được giá là tám viên tinh thạch cấp ba, còn thêm mấy chục viên tinh thạch cấp hai. Tổng cộng khoảng 80.000 viên tinh thạch cấp một. Đội của bọn họ có tổng cộng tám người nên có thể phân chia cho mỗi người nhiều nhất 10.000 tinh thạch.