“Đúng vậy, tôi ở trấn nhỏ Hy Vọng, căn cứ này rất tốt, có điện nước, đồ ăn, có nhà ở.” Mạnh Diệp vốn không muốn nói nhiều, nhưng nhớ tới trưởng trấn Miêu hình như rất thích người gia nhập trấn này nên anh ta quảng cáo trấn nhỏ một chút.
“Có điện nước thật à?” Nếu không phải do vẻ mặt của Mạnh Diệp cực kỳ nghiêm túc, Hứa Vĩ còn tưởng rằng anh đang nói đùa.
Mạnh Diệp gật đầu.
Những người khác đều tỏ vẻ không quá dám tin tưởng.
Mạnh Diệp cũng không giải thích nhiều, nhìn là tin.
Vì lời nói của Mạnh Diệp, cả nhóm quyết định cùng nhau đến Thành phố H để xem cái gọi là Thị trấn Hy vọng này có gì mà thần kỳ đến thế.
Dị năng của mấy người cũng không yếu, đội ngũ tạm thời phối hợp ăn ý, tốc độ đi bộ nhanh hơn nhiều so với khi Mạnh Diệp đi một mình, rất nhanh đã đến thành phố H.
…..
Nhóm người Diệp Hoài Sơn đã trở lại căn cứ ở thành phố A rồi mang đồ ăn đến chỗ trưởng căn cứ của thành phố A.
Đẩy cửa văn phòng của căn cứ ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi ngẩng đầu nhìn người tới.
“ Anh ” Khoé miệng Diệp Hoài Sơn cong lên tươi cười bởi vì rất vui khi được gặp lại người thân.
"Em đã trở lại rồi à, mọi chuyện vẫn tốt chứ? Em không bị thương chứ?" So với Diệp Hoài Sơn, anh trai Diệp Hoài Hà bộc lộ cảm xúc của mình thẳng thắn hơn rất nhiều. Đứng dậy ôm lấy em trai, vỗ về, bàn tay to vỗ vỗ ở sau lưng anh ta, "Bình an trở về là tốt rồi!"
"Anh, nhiệm vụ lần này em chẳng những hoàn thành mà còn mang về không ít đồ ăn." Diệp Hoài Sơn nói.
"Đồ ăn? Thật sao? Để anh xem nào!" Giọng nói của Diệp Hoài Hà có chút kích động.
Diệp Hoài Hà là một người lãnh đạo rất tốt, rất coi trọng những người sống sót trong căn cứ, bây giờ Diệp Hoài Sơn đã mang về lương thực có thể giúp cho mọi người trong căn cứ sống sót, đương nhiên anh ấy rất vui mừng.
Diệp Hoài Sơn gọi người dị năng giả hệ không gian đang đứng chờ ở cửa vào, sau đó yêu cầu anh ta thả ra một chút thức ăn.
Nhìn mì ăn liền, cơm ăn liền, đồ hộp, thậm chí còn có một ít thịt tươi cùng rau chất đống trên mặt đất, Diệp Hoài Hà càng thêm hưng phấn, không ngừng đi tới đi lui.
"Thật ra em có thể mua nhiều hơn, nhưng không đủ không gian, vẫn còn quần áo bông và chăn bông ở đó, lần sau em sẽ mua thêm một đợt nữa." Diệp Hoài Sơn nói.
"Còn có chăn bông à? Thật tốt quá! Mỗi năm vào mùa đông sẽ có người sống không nổi. Nếu chúng ta thật sự có những vật dụng này, mùa đông năm nay của nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với năm ngoái." Diệp Hoài Hà nói tay lại móc ra một đống tinh hạch đưa hết cho Diệp Hoài Sơn, kêu anh ta có bao nhiêu mua hết,
“ Thuộc hạ của anh có một người là dị năng giả hệ không gian cấp sau, lúc đấy anh sẽ cho em mượn.”
Diệp Hoài Sơn lấy hai chai rượu từ trong lồng ngực, đưa cho Diệp Hoài Hà: "Anh nhìn này."
Diệp Hoài Hà kinh ngạc mở to hai mắt: "Đây là... rượu?"
Diệp Hoài Sơn gật đầu, Diệp Hoài Hà vội vàng mở nút rượu, ngẩng đầu uống một hớp rượu cao lương.
Hương vị thuần khiết của rượu chảy từ cổ họng xuống dạ dày, chỉ cảm thấy ấm áp khắp người.
Diệp Hoài Sơn không nhịn được cười, vỗ vai em trai.
"Lần này làm tốt lắm! Em muốn được khen thưởng gì anh sẽ thưởng cho! Thế có muốn anh giới thiệu bạn gái cho không?”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Diệp Hoài Sơn tắt hẳn, anh ta xoay người rời đi, sau lưng vang lên tiếng cười sảng khoái của Diệp Hoài Hà.
……..
Khi nhóm người Mạnh Diệp đến trấn nhỏ, Miêu Tuệ Tuệ đang xách quà đi thăm con gái sơ sinh cửa Dư Quyên. Sau mấy ngày ngắn ngủi, em bé đã biến từ màu đen thành màu vàng, trở nên trắng nõn, con bé thấy ai cũng cười, đáng yêu cực kì.
“ Thật ra chị muốn cho Vân Vân nhận Phan Đồng làm mẹ nuôi, em nghĩ cô ấy có đồng ý không? Dư Quyên nói, ngày đó ít nhiều nhờ sự hỗ trợ của cô ấy hai mẹ con chị mới có thể được cứu trợ an toàn.”
Việc này em cũng không dám nói trước, thật ra những gì cô ấy từng trải qua rất đặc biệt. Sao chị không trực tiếp hỏi cô ấy?” Đối với việc Đào Tử rời đi, ngoài mặt Phan Đồng không biểu hiện quá nhiều sự mất mát, như thể chuyện này không ảnh hưởng gì đến cô ấy.