Mua một cốc trà sữa ở cửa tiệm bên cạnh, uống một miếng trà sữa rồi ăn thêm một miếng bánh kếp, còn gì tuyệt vời hơn nữa!
Chưa ăn xong bánh kếp, Miêu Tuệ Tuệ lại muốn ăn một cái bánh hamburger trứng.
Hamburger vừa mới nhắc tới giờ đã ở trong tay, mùi thơm của thịt xiên và lẩu ở đối diện đã xộc vào mũi, cô còn tưởng rằng mình đã biết bữa trưa ăn gì rồi!
Ăn xong một đống, cô mới đi ra khỏi phố ẩm thực với Lý Văn Tĩnh và Thôi Oánh Oánh.
Khi họ rời đi, con phố ẩm thực đã rất náo nhiệt.
Phố ẩm thực có hai cổng vào, một cổng đi từ khu phố thứ nhất, còn cổng còn lại đi từ khu phố thứ hai. Vừa bước ra khỏi cổng của khu phố thứ nhất, có vài người tiếng lên hỏi Miêu Tuệ Tuệ rằng cái toà nhà hình tròn kia là gì. Miêu Tuệ Tuệ giải thích đó là chung cư độc thân dành cho một đến hai người ở, nơi này sẽ không thăng cấp sẽ không tăng phí bảo trì. Nghe vậy một bộ phận nhỏ người dân trong trấn muốn đổi nhà ở.
Nếu mọi người muốn đổi nhà ở, yêu cầu đầu tiên là đi đến chỗ phòng bảo vệ ở chung cư độc thân để đăng ký. Sau khi mọi người đã được đổi phòng,tinh hạch mà mọi người đã trả sẽ được chuyển đến căn hộ chung cư độc thân ở bên kia. Sau đó sẽ dựa theo giá bảo trì bên kia để khấu trừ.
Vừa nói xong đã thấy vài người vội vã đi đến khu thứ hai.
Còn lâu tôi mới đổi phòng bé hơn, nhà ở càng lớn thì càng tốt chứ! Vài viên tinh thạch thì có làm được gì cho đời?” Thôi Oánh Oánh nhẹ giọng nói.
“ Vâng vâng, tôi biết cô có nhiều tinh hạch rồi.” Miêu Tuệ Tuệ bất đắc dĩ trả lời.
"Thực ra, tôi cũng muốn thay đổi nhà, tôi không thể sống một mình trong một ngôi nhà lớn như vậy. Hơn nữa, tôi cũng không có ý định kết hôn và sinh con, có vẻ sống một mình trong căn nhà nhỏ tốt hơn.” Lý Văn Tĩnh ở một bên nói.
“ Sống một mình trong một căn chung cư nhỏ rất tốt, nếu các cô rảnh thì cứ sang xem, Chu Binh đến đây với mấy cô đã dọn đến đó rồi.” Miêu Tuệ nói. Buổi sáng lúc cô đi ra khỏi chung cư độc thân đã thấy Chu Binh xách số lượng hành lý không nhiều lắm chuyển vào chung cư.
“ Được rồi, tôi cũng đi xem một chút.”
Khi Miêu Tuệ Tuệ lại nhìn thấy nhóm người Diệp Hoài Sơn một lần nữa, phát hiện biểu cảm của bọn họ rất phức tạp.
“Có chuyện gì vậy? Anh còn cái gì chưa mua được hả?” Miêu Tuệ Tuệ không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Diệp Hoài Sơn lắc đầu: “ Hôm nay tôi lại phát hiện phòng ở đây lại có điều hòa, trấn nhỏ lại thằng cấp à? Điều đó có nghĩa là trấn nhỏ sẽ không sợ mùa hè và mùa đông?"
Miêu Tuệ Tuệ mỉm cười, thật ra nếu không có điều hoà thì bọn họ cũng không sợ.
Diệp Hoài Sơn đứng đó, im lặng một lúc rồi lại nói: "Trong thị trấn có bao nhiêu phòng? Tôi muốn một số người trong căn cứ, đặc biệt là trẻ em và người già, đến trấn nhỏ để trốn cái nóng mùa hè được không?"
Miêu Tuệ Tuệ đồng ý bằng cả hai tay: “ Được, chỉ cần giao tinh hạch là có thể chuyển vào ở, trước mắt trong trấn nhỏ còn lại 414 căn nhà thương mại, chung cư độc thân còn 29 căn trống. Nhưng mà hiện giờ có mấy người đang muốn chuyển vào sống ở chung cư độc thân nên tôi chưa chắc được số lượng.”
“ Đủ rồi, vậy là ổn rồi!” Trên mặt Diệp Hoài Sơn lộ ra nụ cười, có chút kích động, vừa nói vừa đi ra khỏi cửa.
Vừa đi, anh ta vừa quay đầu về phía Miêu Tuệ Tuệ và nói: “ Chậm nhất vài ngày nữa tôi sẽ trở về."
Đúng lúc này, tính cách thận trọng và xa cách của Diệp Hoài Sơn đã biến mất trước mặt Miêu Tuệ Tuệ.
Ngày hôm sau khi Diệp Hoài Sơn đã rời đi, Miêu Tuệ Tuệ đang ở cửa trấn nhỏ xem náo nhiệt. Một cây dây leo biến dị đang đánh nhau với một con lợn rừng biến dị, chúng nó đánh rất cân tài cân sức.
Cách đó không xa có một con zombie lảo đảo đi đến, zombie này có vẻ tốt hơn những cái xấu xí kia nhiều, chỉ là sắc mặt có chút bẩn, trên người còn có rất nhiều vết máu, ít nhất nhìn qua không có gì ghê tởm.
Miêu Tuệ Tuệ xem đến mức buồn tẻ, cô đang định rời đi nhưng phát hiện ra rằng đối phương đang đi thẳng về phía trấn.