Ở Mạt Thế Ta Xây Dựng Trấn Nhỏ ( Dịch Full )

Chương 95 - Chương 95 - Cứu Viện Nghiêm Trọng 1

Chương 95 - Cứu viện nghiêm trọng 1
Chương 95 - Cứu viện nghiêm trọng 1

Điều này không nên nha, làm sao mà zombie có thể nhìn thấy trấn nhỏ vậy?

Khi Miêu Tuệ Tuệ vẫn đang tự hỏi, đối phương đã đi đến cửa, sau đó rơi xuống đất với một cái “phịch”.

"Nước nước..."

Một giọng nói yếu ớt phát ra từ miệng của "zombie", lúc này Miêu Tuệ Tuệ mới nhận ra rằng đó không phải là zombie mà là một con người!

Cô nhanh chóng lấy một cốc nước ấm từ trong bụng người máy ở bên cạnh, cẩn thận đút vào miệng người kia.

Cảm nhận được dòng nước ấm, người đàn ông vội vàng nuốt xuống. Một lúc sau, cốc nước lớn đã được uống cạn.

“Cám ơn… Cám ơn.” Giọng nói của người đàn ông vẫn còn rất yếu ớt nhưng đã tốt hơn nhiều so với trạng thái “zombie” vừa rồi.

“Làm ơn…cô cứu họ với…” Giọng nói ngắt quãng của người đàn ông chồng lên giọng nói của hệ thống.

"Phát hành khẩn cấp nhiệm vụ đặc biệt, giải cứu người sống sót khỏi mấy tên cướp bóc , bảo đảm hơn trăm người sống sót, đạt được đặc thù ban thưởng, thất bại không phạt."

"...Họ có vũ khí trong tay...cha tôi...vợ con, và rất nhiều trẻ em và người già..." Người đàn ông vẫn cố gắng nói.

Miêu Tuệ Tuệ thở dài và nhấp để nhận nhiệm vụ.

"Đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về cứu người." Miêu Tuệ Tuệ nói với người đàn ông.

Lời vừa dứt, ánh mắt người đàn ông sáng lên.

“ Tôi sẽ đi với hai người.” Mạnh Diệp vừa lúc tới cửa nói.

“ Bọn tôi cũng đi.” Vài giọng nói khác cũng vang lên.

Mấy người khác trong đội cũng đã đến.

"Chúng tôi vốn định ra ngoài kiếm một ít tinh hạch, sau đó nghe được đối thoại của hai người, chuyện như vậy làm sao có thể bỏ sót chúng tôi được? Hơn nữa cô không có siêu năng lực chỉ dựa vào người máy nên tôi không yên tâm." Hạ Đào nháy mắt tinh nghịch.

"Được, chúng ta cùng đi với nhau." Miêu Tuệ Tuệ gật đầu, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Xe tốc hành chuyên dụng rất nhanh đã được lái đến cửa trấn, lúc này xe đã hơi khác. Ngoại trừ đầu xe nhọn bọc thép, đằng sau còn treo hai thùng xe.

Miêu Tuệ Tuệ tiếp đón mọi người lên xe, ngoại trừ Mạnh Diệp, tất cả mọi người còn lại đều rất bất ngờ.

Mạnh Diệp vô cùng bình tĩnh lên xe, quay đầu lại nhìn mấy người vẫn đang sững sờ tại chỗ: "Mấy người còn không lên xe à? Bao nhiêu chuyện lớn nhỏ đều trải qua rồi mà còn phải kinh ngạc với chuyện nhỏ như này sao?”

Mạnh Diệp nói xong liền lắc đầu lên xe.

Miêu Tuệ Tuệ chứng kiến ​​tất cả: "..."

Người đàn ông lạ mặt kia cũng được người máy đỡ lên xe, Miêu Tuệ Tuệ đưa cho anh ta một ít bánh mì mềm và sữa, ăn xong anh ta mới hồi phục một chút.

Miêu Tuệ Tuệ cách người đàn ông không xa, cô luôn cảm thấy có mùi máu tươi xộc lên mũi, khi nhìn kỹ thì thấy trên da thịt lộ ra của người đàn ông có đầy những vết thương lớn nhỏ khác nhau. Trên người anh ta là bộ quần áo màu đen đã bị thấm đấm bởi máu tươi, bộ dáng thật sự thê thảm.

Thật khó để tưởng tượng làm sao anh ta có thể đến thành phố H với một thân thể như này.

Căn cứ kia cách thành phố H không xa, đi đến cũng chỉ mất nửa giờ.

Căn cứ này thoạt nhìn không lớn, nó cải tạo từ một khu nghỉ dưỡng, có thể mơ hồ nhìn thấy bộ dáng ngày xưa của khu nghỉ dưỡng này.

”Có một bức tường rất cao được xây dựng bên ngoài, nhưng bây giờ đã bị một chiếc xe cải tiến và cứng rắn đâm vỡ một cái lỗ lớn. Bởi vì chiếc xe che lấp nên những con thú biến dị và zombie tạm thời không thể đi vào. Nhưng đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn, nếu chiếc xe di chuyển thì tường bên ngoài sẽ sụp đổ.

Trước cổng lớn có một cái hố mới đào, trong hố có rất nhiều tay chân bị gãy, hình như là người sống sót sau tai nạn thảm khốc ở căn cứ. Còn có cả zombie và thú biến dị tiến tới ăn thịt, hình ảnh này thảm đến mức không dám nhìn.

Người đàn ông đang ngồi trên ghế đột nhiên có chút kích động đứng lên, nhìn về một hướng, hai tay nắm chặt, máu chảy ra từ khóe mắt.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của anh ta, nhìn thấy hai con thú biến dị đang xé xác một xác chết đã bị tàn phá.

"Đó là..." Người đàn ông nghẹn ngào không nói nên lời, "Đó là cha của tôi."

Bình Luận (0)
Comment