“ Tôi cũng là chạy thoát khỏi cái hố này, bọn họ tưởng rằng tôi đã chết, không nghĩ đến tôi mạng lớn.”!Người đàn ông run rẩy nói, ” Dị năng của tôi đã bị tiêu tốn hết, người bị trọng thương, ngay cả đi lại cũng khó khăn nên một mình tôi căn bản không thể cứu được bọn họ. Chỉ có thể tìm cách trộm xe của đám người kia để đi tìm người hỗ trợ, tìm kiếm một con đường sống, sớm biết rằng…Sớm biết rằng…”
Người đàn ông vui mặt vào bàn tay, thân thể không ngừng run rẩy.
Mọi người đều im lặng, cũng không biết nên an ủi anh ta như nào.
Xe tiến vào căn cứ không bao lâu đã nghe loáng thoáng tiếng kêu gào cùng thống khổ và tiếng vui cười, chỉ một thanh âm này thôi cũng khiến cho trong lòng Miêu Tuệ Tuệ giật giật.
Rất nhanh xe tốc hành chuyên dụng đã dừng lại, Mạnh Diệp dẫn đầu đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Các thành viên trong đội đi theo sát ngay sau.
“Hay anh ngồi ở trên xe chờ bọn tôi nhỉ?” Miêu Tuệ nhìn người đàn ông khóc đến hai mắt đỏ bưng nói.
Người đàn ông kiên định lắc đầu: “Tôi sẽ đi với mọi người.”
Sau khi xuống xe, một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt, còn có mùi khói thuốc nhàn nhạt. Các loại mùi hương trộn lẫn vào nhau gợi cho người ta đến rất nhiều chuyện xấu.
Họ đi về hướng phát ra âm thanh, trước mặt họ là một ngôi nhà hai tầng kiểu Tây, cánh cửa nhà đang khép hờ.
Miêu Tuệ Tuệ để người máy đi ở phía trước, đẩy cửa ra, tình hình trong nhà lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
Vài cô gái quần áo xốc xếch, thân thể trần chồng lên nhau, khóc lóc tuyệt vọng khiến Miêu Tuệ Tuệ vô cùng đau mắt.
Sự xuất hiện của một nhóm người khiến mười mấy người trong phòng kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, một loạt dị năng đủ màu sắc ném rất chính xác vào những kẻ bạo hành.
Cổ tay của người máy cũng biến thành một cái kiếm gỗ, và phóng về phía ngôi nhà.
Tất cả đều rất ăn ý tránh làm thương mấy người phụ nữ.
Trong phòng tức khắc vang lên những tiếng kêu la thê thảm.
Miêu Tuệ Tuệ lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn cho mấy người phụ nữ mặc vào, rồi dẫn người máy đi sau lưng bảo vệ họ.
"Cẩn thận! Bọn họ có súng!" Giọng nói của Mạnh Diệp vang lên.
"Tôi tới đây." Chung An Thanh tiến lên một bước, dị năng bộc phát, người đàn ông ở đối diện đang lặng lẽ cầm thuốc nổ tự chế định ném ra ngoài đột nhiên
đông cứng thành băng, dần dần mất đi sự sống…
Trận chiến kết thúc nhanh chóng, nhưng thay vì một trăm người mà hệ thống nói, chỉ có mười mấy kẻ bạo hành và ba cô gái.
Mười mấy người đã chết phân nửa, những người còn lại đang hấp hối.
“Còn có những người khác, những người khác đâu rồi?” Người đàn ông lảo đảo tiến lên.
Đào Mạt tiến lên nắm cổ áo một người: "Những người khác đâu? Chúng mày dấu bọn họ ở đâu rồi? !"
“Ở… dưới tầng hầm.” Nói xong lời này, kẻ bạo hành kia đã tắc thở.
Ba cô gái được mặc quần áo và đặt trong xe, Miêu Tuệ Tuệ ra lệnh cho người máy bắn chết hết những tên bạo hành còn lại, không để ai sống sót.
"Tôi còn tưởng rằng cô không muốn giết người." Mạnh Diệp đến bên cạnh Miêu Tuệ Tuệ, cân nhắc một chút nói.
Rốt cuộc, theo như anh ta thấy, Miêu Tuệ Tuệ quá tốt, cho dù đó là bán vật tư của thị trấn với giá thấp, thu nhận những người sống sót vô gia cư, hay nhiều nhất chỉ phá huỷ dị năng của nhóm Anh Ngưu và tống cổ bọn họ ra khỏi trấn. Lúc này lại không chút lưu tình giết hết đám người kia! Tuy rằng tay cô vẫn hơi run run nhưng vẫn khiến anh ta rất kinh ngạc.
“Bọn họ thật quá đáng, những cô gái kia thật đáng thương.” Miêu Tuệ Tuệ quay đầu nhìn về phía Mạnh Diệp, ánh mắt lại đỏ lên, trong mắt Mạnh Diệp lập tức hiện lên một tia hoảng sợ.
Miêu Tuệ Tuệ xấu hổ quay đầu lại lấy tay áo lau mặt, vừa rồi khi mặc quần áo cho mấy cô gái, cô nhìn thấy vết thương trên người họ.
Mấy kẻ bảo hành không có chút thương tiếc nào, đem tất cả cảm xúc của mình trút giận lên các cô gái.
Trong đó có một cô gái nhìn trẻ tuổi nhưng tất cả ánh sáng hy vọng trong mắt đã tắt. Điều này khiến Miêu Tuệ Tuệ cực kỳ khó chịu