Lúc tôi định về, Kỳ An đứng dậy muốn tiễn, ra đến tận cửa cũng chẳng có ý dừng lại. Đã rất lâu rồi tôi không đến nhà người khác làm khách, bỗng nhớ lại hồi nhỏ cha mẹ tôi luôn tiễn khách xuống tận dưới nhà. Khi họ đi xuống, cửa chỉ khép hờ, tôi đứng ở ngưỡng cửa vẫn luôn nghe thấy tiếng từ chối khách sáo "Xin dừng bước, xin dừng bước" vọng lại từ hành lang.
Chẳng lẽ nào lại muốn... tiễn tôi xuống tận dưới nhà chứ, có cần phải khách sáo đến vậy không?
"Chị không cần phả-"
Kỳ An dường như biết tỏng tôi định nói gì, giữa mùa đông giá rét dội cho tôi một gáo nước lạnh: "Chị chỉ định ra cửa hàng tiện lợi mua chút đồ uống thôi."
Tôi bị nàng làm cho nghẹn họng: "Uống ít thôi!"
Nàng cười: "Nước ép cà rốt."
Tôi lại chẳng nói được gì thêm, lúc đợi thang máy có tranh luận vặt với nàng vài câu, kết quả là cắn phải lưỡi, đau đến hít một hơi khí lạnh, nói năng vừa không trôi chảy lại vừa mất hết cả khí thế.
"Chị có máy làm sữa đậu nành, tự xay mà uống."
"Phải phải phải, chị còn có cả chậu hoa nữa cơ," Nàng nói, mắt nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ đang nhảy lên, tranh thủ đối phó với tôi vài câu, "Giờ chị đi mua hạt giống cà rốt về tự trồng luôn đây, đã đủ lành mạnh chưa hả?"
"..." Người này uống nhầm thuốc rồi à, tôi chợt nhận ra Kỳ An có gì đó hơi khác thường, ngượng ngùng nói: "Nếu chị thật sự muốn thì... cũng không phải là không được."
Nhưng nàng với Tống Kỳ Phàm dường như vẫn luôn cà khịa nhau như thế này hàng ngày, nên chắc cũng không có gì là lạ.
Quả nhiên tình bạn kiểu hay đùa cợt nhau mới là bền chặt nhất. Tôi đã hoàn toàn giác ngộ.
Trong thang máy còn có người khác, nên hai kẻ sĩ diện chúng tôi vừa bước vào là lại hòa nhã, nói năng nhỏ nhẹ với nhau. Ra khỏi cửa tòa nhà, nàng mới nói: "Lúc nào rảnh thì đến thăm Hoãn Hoãn nhé."
Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi, lại mắc cái tật bắt bẻ câu chữ: nàng nói "Đến thăm Hoãn Hoãn" chứ không phải đến thăm chính nàng.
Một Kỳ An nói chuyện vòng vo tam quốc, kể ra cũng rất thú vị.
Nhưng nói xong, nàng lại do dự nhíu mày, giọng điệu tỏ vẻ vô cùng khó hiểu: "Nó phiền chết đi được, cứ thấy chị là chạy xa tám mét, cái tật xấu gì đâu không."
"Thế thì chị tự kiểm điểm lại mình đi." Tôi có chút hả hê, nhưng nghĩ kỹ lại, Kỳ An thực ra chẳng làm gì sai, dù là dọn cát cho mèo hay dỗ dành nó uống thuốc đều rất kiên nhẫn. Khổ nỗi Hoãn Hoãn trời sinh không ưa nàng, thà nằm bò lên bàn phím máy tính của tôi chịu ăn mắng chứ nhất quyết không chịu gần gũi nàng. Ai thấy cảnh đó mà không thốt lên một câu "Đúng là thảm thật".
Ai mà nhịn cười cho nổi cơ chứ: vị cô chiêu này hơn hai mươi năm qua chắc là lần đầu bị ghét bỏ đến mức này.
Cười xong, tôi sờ thấy chút lương tâm còn sót lại của mình, bèn rất nhân đạo mà an ủi nàng: "Không thể trách chị được, có lẽ bát tự hai người không hợp, trời sinh đã khó mà hòa thuận."
Nàng liếc tôi một cái với ánh mắt kiểu "Em không thực sự nghĩ là mình đang an ủi chị đấy chứ hả", nhịn nửa ngày trời cuối cùng cũng nặn ra một chữ, rất nhẹ: "Biến."
Thỉnh thoảng chọc tức nàng một chút, kể cũng thú vị.
Tôi chợt nghĩ ra một vấn đề khá quan trọng: "Bữa cơm hôm nay rốt cuộc là tính ai mời thế?"
Kỳ An chớp chớp mắt: "Em thấy sao?"
Lần này thì tôi cảm thấy mình bị lừa một vố đau hơn: "Trong hai người các chị, ai là kẻ chủ mưu bày ra trò này?"
"Tống Kỳ Phàm."
Nàng không muốn dính vào mớ bòng bong này, nhưng thấy sắc mặt tôi không tốt, đành miễn cưỡng giải thích, nói là nhà hàng họ định đến đã được đặt hết chỗ từ sớm, Tống Kỳ Phàm mới đột ngột nảy ý định chạy sang nhà nàng ăn chực.
"Không đáp ứng được kỳ vọng của em, chị thành thật xin lỗi. Vốn dĩ em đã có thể thưởng thức tay nghề của đầu bếp cừ khôi, ai dè lại đột ngột bị hạ cấp tiêu dùng," Nàng nói, "Nhưng người thảm nhất vẫn là chị đây này, trực tiếp biến thành lao động không công rồi. Trong lòng em có thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?"
Tôi ngẫm nghĩ một lát: "Một chút xíu."
Kỳ An vẫn luôn đi cùng tôi ra khỏi khu nhà. Tôi lười hỏi tại sao dưới tầng rõ ràng có cửa hàng tiện lợi mà nàng không vào, lại cứ thích đi vòng một đoạn xa hơn. Dù sao thì Kỳ An luôn có lý do của mình, lời nói dối cũng có thể nói trơn tru như chuyện thật vậy.
Bên vệ đường, có công nhân đang trang trí đèn đường và các bảng quảng cáo, treo lên những chiếc kết đồng tâm màu đỏ rực rỡ và những dải đèn màu sặc sỡ. Kỳ An trước nay vốn không mấy hứng thú với mấy thứ màu mè hoa lá này, nhưng lần này lại ngẩng đầu nhìn chăm chú, một lúc lâu sau mới khẽ nói, lại sắp hết một năm nữa rồi.
Tôi đáp, gì mà lại sắp chứ, em cảm thấy như mình đã phải chịu đựng rất lâu, rất lâu rồi, thật dày vò, sớm kết thúc đi cho xong.
Nàng ngạc nhiên nhìn tôi một cái, rồi lại như muốn nói gì đó lại thôi. Tôi lập tức nhận ra câu nói này có chút dễ gây hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Ý em là, năm nay trôi qua có hơi hỗn loạn, nào là làm đề tài với giáo sư hướng dẫn, rồi còn phải chuẩn bị viết tạp chí nữa. Làm chưa được tốt lắm, lại không hoàn toàn thích nghi nổi, nên thấy khá là khó khăn..."
Cảm nhận được một ánh nhìn nóng rực, tôi lại cúi đầu thấp hơn một chút, giả vờ tránh gió: "Em chỉ nói những chuyện đó thôi, không phải nói chị đâu."
"Không phải nói chị à?"
... Kiếp trước chị là cái máy ghi âm hỏng hả, có thể đừng nhại lại lời em nói được không? Nhưng cái tài của Kỳ An chính là ở chỗ đó, rõ ràng chỉ lặp lại lời người khác, nhưng mấy chữ giống nhau ấy hễ qua miệng nàng thì dù nghe thế nào cũng đều nhuốm một vẻ u uất, sầu muộn khôn tả.
Tôi không biết phải đáp lại thế nào nữa: "Thật ra... lúc còn bên nhau cũng khá là hỗn loạn, em không diễn tả rõ ràng được... Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, nên cũng ổn cả, đúng không."
Thật ra, tôi có cảm giác như chúng tôi không phải chia tay trong năm nay, mà dường như đã chia tay từ rất lâu, rất lâu rồi. Vậy nên, dù thế nào đi nữa cũng phải mau chóng cho qua mới phải.
Suy nghĩ này khiến chính tôi cũng có chút hoảng hốt, vội vàng nuốt ngược vào trong bụng, để mặc cho cảm giác chua xót, c*ng tr**ng ấy tự mình tiêu hóa. Kỳ An vẫn không nói tiếng nào,dòng suy nghĩ của tôi như đơn độc trong gió lạnh, sắp sửa đông cứng lại vì giá rét. Mắt thấy đã gần đến cửa hàng tiện lợi kia, tôi cuối cùng cũng như trút được gánh nặng: "Vậy... tạm biệt chị trước nhé."
Nàng như bừng tỉnh: "Ò, được." Rồi từ từ dừng bước.
"Chị không đi mua đồ uống nữa à?"
Kỳ An nhìn thẳng vào mắt tôi chừng hai giây, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Chị quên mang theo điện thoại rồi."
"..."
Vậy thì chị đừng mua nữa.
Nhưng lời nói ra lại là: "Thế để em mua cho chị, đi thôi."
Đúng là đồ động vật hai mặt xấu xa!
Cửa tự động cảm ứng được có khách đến, như một bộ hàm răng ngay ngắn, vừa mở ra rồi lại khép vào, nuốt chửng con người.
Lúc quét mã thanh toán, tôi khẽ nói với nàng, năm đầu tiên đến Bắc Kinh, đi xe buýt vẫn thường thấy người ta bỏ tiền xu. Chẳng như bây giờ, không có điện thoại di động, ra ngoài mua chai nước cũng thành cả một vấn đề.
Câu cuối cùng tất nhiên là tôi đang ngầm châm chọc nàng, thế nhưng Kỳ An không hề mắc bẫy, còn ra vẻ suy tư: "Đó chính là lý do hồi đó em giơ mã tàu điện ngầm mà lại định lên xe buýt hả?"
Tôi suýt nữa thì đứng hình: chỉ có mất mặt một lần như thế mà cũng đáng để chị nhớ suốt bốn năm năm trời sao?
Nhưng điện thoại đã báo trừ tiền thành công, gạo đã nấu thành cơm. Kỳ An nghiêng đầu nhìn tôi một cái, rồi cười như muốn hỏi ý kiến: "Cái này... vẫn có thể cho chị chứ?"
Mua thì cũng đã mua rồi. Tôi đành nói, chị cầm lấy đi.
Ra khỏi cửa, tôi lại nói tạm biệt một lần nữa, nhưng nàng dường như không hề biết đến một quy tắc lịch sự gọi là "khi người khác nói tạm biệt với bạn thì cũng phải nhiệt tình đáp lại" thì phải. Ánh mắt nàng như ngưng đọng một làn hơi nước mỏng manh, trở nên mơ hồ, không rõ ràng.
Thứ tôi nhận được lại là một câu hỏi chẳng ăn nhập gì với lời tạm biệt: "Năm nay em có về nhà ăn Tết không?"
"Chắc là không về," Tôi vẫn dùng giọng điệu rất khách quan, không để lộ bất cứ cảm xúc nào, "Đề tài em đang tham gia cần phải đi điền dã thực địa về văn hóa dân gian, vừa lúc nhân dịp nghỉ đông làm luôn một thể, đỡ phải chiếm thời gian của ngày thường."
"Ò," Nàng xoa xoa vành tai, có vẻ đắn đo một hồi rồi cuối cùng cũng lên tiếng: "Bây giờ em... ngày thường có nhiều tiết học lắm không?"
Tôi đáp: "Cũng không nhiều lắm, nhưng em đang làm trợ giảng." Có lương hẳn hoi.
Thực ra, học bổng và các khoản trợ cấp đủ để tôi trang trải mọi chi phí, công việc dịch thuật giúp giáo sư hướng dẫn cũng có nhuận bút. Nhưng tôi dường như đã bị ám ảnh tâm lý sau quãng thời gian thiếu thốn trước kia, nên thà tự ép mình vất vả hơn một chút, mệt mỏi hơn một chút vẫn phải cố gắng tích cóp thêm được đồng nào hay đồng đó.
"Nếu đi điền dã, em định đi đâu thế?" Kỳ An lại lái câu chuyện trở về. "Có tiện không, cho chị đi cùng với?"
Tôi khựng lại một chút. Kỳ An coi phản ứng của tôi như dấu hiệu cho thấy tôi đang muốn từ chối khéo, nên vội vàng giải thích: "Không có ý gì khác đâu, chỉ là chị thấy, Tết nhất mà cứ ở nhà một mình thì cũng hơi buồn chán. Nếu không tiện thì thôi vậy, không sao cả."
Trong lời nói của nàng có một chút yếu đuối, một chút nhượng bộ, và cả một chút cố chấp.
Nhưng như vậy cũng đã đủ để hoàn toàn thuyết phục được tôi.
"Phải xuống vùng nông thôn, ở nhờ trong làng hoặc nhà nghỉ của thị trấn, mà điều kiện nhà nghỉ chắc cũng chẳng tốt đẹp gì; từ điểm dừng xe buýt vào đến làng còn phải đi bộ ròng rã mấy cây số nữa. Tiền đi lại và ăn ở của em đều được thanh toán rồi, còn chị thì tự mình nghĩ cho kỹ đi, đừng có bỏ tiền ra mua khổ vào người. Đến lúc đó nơi đồng không mông quạnh lại khóc lóc với em, tháng Giêng đầu năm ai lại muốn gặp phải chuyện xui xẻo này chứ."
"Em bị Tống Kỳ Phàm làm cho lây thói xấu rồi phải không, hôm nay sao mà đáng ghét thế!"
Nàng cầm ngược chai nhựa trên tay, giơ lên như muốn ném vào tôi, nhưng đôi mắt lại cười cong như vầng trăng khuyết, đường cong mềm mại, dịu dàng mà long lanh ánh nước.
Cuối cùng, tôi cũng không còn né tránh ánh mắt của nàng nữa. Ánh mắt ấy trong trẻo và tinh khôi như ánh trăng của một đêm nào đó trong quá khứ, một lớp sáng mỏng manh phủ lên đáy mắt tôi. Nó như đang nói rằng, duyên đến thì vui vẻ đón nhận, duyên đi thì nhẹ nhàng buông bỏ, và sau mỗi cuộc chia ly tốt đẹp, biết đâu lại là một khởi đầu mới tốt đẹp hơn.
Mặc dù tôi không biết điều đó sẽ đến theo cách nào.