Ô Rô - Thất Dục

Chương 67

Tôi lờ đi câu hỏi của Kỳ An, để nó lặng lẽ tan biến như rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

 

Nàng cũng đứng dậy theo tôi, giọng điệu bình thường, "Bữa sáng muốn ăn gì, chị đi làm."

 

Tôi từ chối: "Không làm phiền chị đâu."

 

Nhưng Kỳ An chợt cười đầy ẩn ý, "Em cũng biết là không làm phiền chị cơ à, là ai hồi năm nhất chọn môn tự chọn biên tập video, nửa đêm một hai giờ còn chưa ngủ, nhắn tin hỏi chị đầy tội nghiệp cách thêm phụ đề trong Pr thế hửm, là ai ấy nhỉ?"

 

Tôi tin chắc cứ thế này sớm muộn gì tôi cũng bị nàng chọc tức chết mất, "Sao chị còn lật lại chuyện cũ thế hả?"

 

Kỳ An cố tỏ vẻ vô cùng khó hiểu, dù qua ánh mắt nàng có thể thấy rõ người này trong lòng đã cười đến không chịu nổi. "Lật lại chuyện cũ gì chứ, chỉ đơn thuần ôn chuyện cũ, tán gẫu chút cũng không được à."

 

Năm ngón tay nàng luồn qua tóc tôi, lấy dây buộc tóc buộc lỏng hai vòng vô cùng thành thục, thuận tay vỗ nhẹ lên mặt tôi, "Bàn chải mới vẫn để ở ngăn kéo cũ ấy, tự đi mà tìm, lát nữa ăn cơm rồi đi mua sắm với chị."

 

... ?

 

"Hình như em chưa từng đồng ý với chị chuyện này mà."

 

"Đúng," Kỳ An chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà đi thẳng vào bếp, "Em cũng có nói với chị đâu, rằng thứ Bảy em sẽ biệt tăm cả ngày không trả lời tin nhắn để ngâm mình ở quán bar, rõ ràng lúc đó đã hứa hẹn ngon lành rồi mà."

 

Tôi cảm thấy một nỗi bất bình nào đó trong lòng phồng lên rồi lại xẹp xuống như cá nóc, biết mình đuối lý nên bắt đầu im lặng.

 

***

Lúc ăn tối, Kỳ An được phen mất mặt, không hiểu sao lại để quên chìa khóa trên bàn, chị nhân viên phục vụ ở quán lẩu phải chạy theo thang cuốn đuổi theo hai tầng lầu, vừa chạy vừa gọi "Người đẹp ơi, chị quên cầm chìa khóa rồi".

 

Tôi hoàn toàn không ngờ người mà chị ấy gọi lại là Kỳ An, vì tôi đang đeo tai nghe bluetooth tự mình nghe nhạc, còn đương sự thì dường như càng ngơ ngác hơn, giữa cảnh tượng xấu hổ muốn độn thổ đó, ngoài câu "Cảm ơn, cảm ơn" ra thì nàng chẳng nói được gì khác.

 

Tôi có chút hả hê: "Tự dưng lôi chìa khóa ra đặt lên bàn làm chi không biết?"

 

Nàng giải thích là lúc lấy điện thoại đã tiện tay mang ra, lúc đi lại vì ánh sáng không tốt nên không nhìn thấy. Tôi đang định lần lượt bác bỏ hai cái lý do đậm chất viện cớ này thì thoáng thấy chùm chìa khóa trong tay nàng, chỉ có hai chiếc chìa khóa, nối với nhau bằng một cái khoen kim loại màu bạc rất mảnh, không hề bắt mắt, khó trách không nhìn thấy.

 

Nghĩ đến bữa tối là do Kỳ An trả tiền, tôi bèn đáp lễ bằng cách mua cho nàng một cái móc chìa khóa có gắn đồ trang trí ở tầng một trung tâm thương mại.

 

Thế nhưng Kỳ An vẫn cằn nhằn tôi: "Chỉ là cái móc chìa khóa thôi mà, mua đắt thế làm gì." Nàng véo véo con cừu trắng nhỏ trong tay, "Kiếm được tiền rồi nên thấy mình giỏi lắm đúng không?"

 

Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Kỳ An ở phòng tập nhảy, bên cạnh nàng là chiếc mũ tai bèo hiệu Off-White, đúng là một nhà tư bản thứ thiệt, sao còn dám nói chuyện giản dị khổ hạnh với tôi chứ.

 

"Chị mà còn nói nhảm nữa là em về trường đây."

 

"Nói với em thêm vài câu cũng không được hửm, đồ keo kiệt?" Kỳ An cười liếc tôi một cái, luồn chiếc móc khóa nhồi bông vào khoen chìa khóa, "Mà nói đi cũng phải nói lại, chị thích gấu bông nhỏ hơn."

 

Tôi chẳng buồn nghe nàng thích gì, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn về phía cuối con phố dài, giọng nhạt nhẽo nói, "Sớm biết chị kén cá chọn canh thế này, em đã hối hận lúc nãy không lấy cho chị con ếch buồn bã, loại mắt cá vàng môi hồng chóe ấy."

 

Nàng đưa tay véo một cái vào xương cổ tôi, "Trước đây không phát hiện ra em đáng ăn đòn thế này nha."

 

Tôi rụt cổ tránh tay nàng, có phần chậm chạp nhận ra vai mình đau nhức muốn chết, rất có thể là do tối qua tư thế ngủ không tốt, hoặc là bị nhiễm lạnh. Tôi cố nuốt ngược lại hơi lạnh hít dở vào trong, "Những điều chị chưa phát hiện còn nhiều lắm."

 

Phản ứng của Kỳ An rất thản nhiên, thậm chí còn kéo tôi dịch vào phía lề đường một chút. Con phố này vừa rộng vừa hoang vắng, trên đường không thấy mấy chiếc xe qua lại, nhưng vỉa hè lại bị xe đạp công cộng để lâu không ai dời đi chặn kín mít, vì vậy chỉ có thể đi sát mép đường.

 

Nhưng dù sao đường rộng xe ít, cũng chẳng nói là nguy hiểm được.

 

Vậy mà Kỳ An vẫn kéo tôi sát vào lề, bảo phải chú ý an toàn. Dưới ánh đèn đường, hai cái bóng lúc gần lúc xa chồng lên nhau, trông có đôi phần thân mật quá mức.

 

"Vậy có muốn cho chị một cơ hội để tìm hiểu lại một lần nữa không?"

 

Tôi không quá ngạc nhiên khi Kỳ An nói vậy, thậm chí có thể nói cách khác: tôi đoán được là nàng nhất định sẽ nói câu này.

 

Thế giới lúc này đột nhiên hiểu chuyện mà lặng im đi, vì thế làm nổi bật câu nói nửa đùa nửa thật của nàng thành ra đặc biệt nghiêm túc, ngược lại khiến tôi bất ngờ không kịp phòng bị, có chút bối rối lảng sang chuyện khác, "Cái đèn đường này trông chất lượng tốt ghê, hồi nhỏ em ở trên con phố kia, đèn đường toàn loại kêu xèo xèo thôi, dây tóc đèn cứ như thể sắp cháy đến nơi ấy..."

 

Nhưng nàng rất kiên nhẫn, nhìn tôi ngẩng mặt nhìn vào tâm bóng đèn chói mắt như đang vớ lấy cọng rơm cứu mạng, cuối cùng cũng chỉ cười thở dài một tiếng, "Đừng nhìn nữa, hại mắt."

 

"Đây có được tính là đang quan tâm không."

 

Kỳ An hỏi ngược lại: "Em nghe thấy có giống không, dù chị đúng là có ý đó thật."

 

"Trước đây chị vẫn luôn sống rất ích kỷ, coi mình là trung tâm, mọi thứ cứ tùy theo sở thích mà làm bừa cũng được, lúc một mình thì như vậy, lúc không phải một mình rồi vẫn không sửa được. Chị không biết nên nắm chặt một chút hay nên buông lỏng một chút, cũng không biết thế nào mới thật sự là tốt cho em. Vì vậy rất nhiều lúc đều mắc phải cái tật thái quá hoặc bất cập."

 

Nàng nói câu trước câu sau ngắt quãng rất xa, nhưng chữ với chữ lại nhả ra rất rành rọt, "Chị đã tự cho rằng mình rất cao thượng khi chịu trách nhiệm cho tương lai của em, lẽ ra chị nên rất tự hào, rất mãn nguyện, nhưng hình như không được lắm, chị sống chẳng tốt chút nào, cực kỳ không vui. Lúc đó chị còn đang tự khuyên mình, nếu như em vui vẻ hơn một chút thì ngoài một mớ lông gà lông vịt ra ít nhất vẫn còn lưu lại chút ý nghĩa."

 

"Nhưng hình như em cũng đâu có vui, trước Tết gặp em, sao bỗng dưng gầy đi nhiều thế... Xỏ khuyên vành tai rồi đúng không, còn bị viêm nữa chứ, cả vùng đều đỏ lên, trước kia trêu em bảo em đi xỏ một lỗ thử xem em còn nói sợ đau không đi."

 

"Nhưng nói một câu khá là vô đạo đức nhé, biết em cũng không vui, chị lại thấy có chút may mắn, may mắn là em vẫn chưa hoàn toàn rời đi."

 

"Lúc trước còn ở bên nhau chị thấy cả hai chúng ta đều quá mệt mỏi, song chia tay rồi mới biết thế nào là thật sự khó khăn. Quá khứ là nhặt xương trên mình cá, hiện tại là nhặt nhạnh cuộc sống qua ngày trong khe cống. Nghĩ vậy hình như còn không bằng ở bên chị ấy chứ, ít nhất chị biết em thích ăn gì không thích ăn gì, lúc nuốt thuốc viên uống nước toàn bị sặc, không thích sấy tóc nên dễ bị đau đầu..."

 

Nàng nghiêng đầu một cái, điều chỉnh góc nhìn, lại hoàn hảo hứng trọn lấy ánh mắt đang dần tan rã của tôi, "Chị có rất nhiều vấn đề, nhưng đều đang sửa đổi rồi. Hơn nữa chị thấy, nếu em không thử lại với chị một lần nữa, sau này chắc chắn sẽ hối hận."

 

Tôi bật cười thành tiếng, sao lại có người có thể tự thổi phồng bản thân như thế chứ. Nhưng những lời này được Kỳ An nói ra, lại cứ thế mang theo một sự chân thành vụng về khó tả.

 

"Về nhà với chị, hay để chị đưa em về trường?" Kỳ An hỏi, "Hoặc là em muốn đi dạo thêm lát nữa, cũng không sao cả."

 

Trong thoáng chốc, một cảm giác tủi thân không nói thành lời dần dần dâng lên, tôi khẽ cắn đầu lưỡi, "Dù sao cũng đã chậm trễ rất lâu rồi, lúc này có làm hỏng thêm lần nữa cũng chẳng sao."

 

Mấu chốt là, tôi rất sợ phải hối hận lần nữa.

 

Tôi nói nhanh trước khi nàng kịp mở lời, "Đi thêm lát nữa rồi về nhà nhé, em còn phải làm áp phích cho hoạt động câu lạc bộ."

 

Kỳ An nhướng mày, không hiểu, "Làm áp phích sao lại thành việc của em rồi?"

 

Tôi lý lẽ hùng hồn: "Bởi em không muốn viết bản thảo lần trước, nên tạm thời đổi việc với người khác."

 

Nàng híp mắt lại, khen tôi một cách miễn cưỡng, "Đổi rất có tầm nhìn xa."

 

Tôi ném cho nàng vẻ mặt "chỉ thế thôi á?", thế là Kỳ An cười sửa lời, "Có chỗ nào làm không xong chị giúp em cho." Cố ý ngừng một chút, lại nhìn vào mắt tôi, "Hoặc là... chị làm giúp em luôn."

 

"Không cần," Tôi khách sáo với nàng, "Chị như vậy làm em trông như loại tư bản thèm muốn giá trị thặng dư của người lao động ấy... Có chỗ nào làm không xong thì em sẽ tìm chị."

 

Kỳ An gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói, vậy chị sẽ canh tin nhắn WeChat hai tư trên bảy nhé.

 

"Tại sao phải canh WeChat," Tôi cúi đầu, nhân lúc Kỳ An không chú ý lén giẫm lên bóng của nàng, "Em không thể nói chuyện trực tiếp với chị được sao?"

 

Kỳ An lộ vẻ hoàn toàn không ngờ tới chuyện này, ngẩn ra mấy giây mới cười đầy áy náy, "Chị quên mất."

 

Chị quên rồi.

 

Nhưng chị vẫn nhớ em thích ăn nguyên liệu nào nấu chín tới mức nào, nhớ em rất lâu trước đây cắt ghép video không xong nửa đêm tìm chị cầu cứu, thậm chí để ý cả việc em nuốt thuốc viên lúc uống nước toàn bị sặc, ngay cả chuyện chính em còn không nhận ra mà chị đều có thể nhớ rõ ràng, lại cứ nhằm đúng vấn đề này mà nói với em một câu, quên rồi.

 

Đâu phải là quên, rõ ràng là không dám.

 

"Chị trước đây..." Tôi cảm thấy thanh quản mình thắt lại, "Tuy nói vậy rất vô trách nhiệm, nhưng lúc mới bắt đầu, thật ra em không hoàn toàn tin tưởng chị đang nghiêm túc, cho nên đôi khi sợ chị phiền không dám đeo bám, có phải vì thế này mà chị mới luôn cảm thấy em không để tâm đến vậy không..."

 

Nàng hình như nghiêm túc hồi tưởng lại một lát, "Tống Kỳ Phàm nói chị trông giống kiểu người rất biết chơi, nói em hơi sợ chị."

 

"... Em không có!"

 

"Bây giờ chị không phải muốn thảo luận vấn đề này với em, Tảo Tảo," Kỳ An chặn lời tôi lại, "Chị muốn nói là, lẽ ra ngay từ đầu chị nên nói rõ với em, chị nói thử một chút là thử một cách nghiêm túc, còn có thử một chút nếu được thì sẽ thế nào, không được thì lại ra sao."

 

Nàng vậy mà lại ngồi xuống bên lề đường, tháo tung dây giày ra, giải thích là đi mệt quá, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, "Bây giờ nghĩ lại, lúc đó vốn dĩ chị cũng biết nên nói những điều này, nhưng người ta hễ căng thẳng là bao nhiêu chuyện liền quên sạch sành sanh..."

 

"Bây giờ chị nhớ ra cần bổ sung chỉ có bấy nhiêu thôi," Đợi tôi cũng ngồi xuống, nàng hỏi, "Còn em thì sao?"

 

"Em muốn nói là chúng ta ngồi ở đây, nếu có thêm cốc bia nữa thì khá giống mấy đứa du côn hay gây sự ngoài đường phố ấy."

 

Kỳ An dứt khoát đưa tay ra ấn vào gáy tôi, nhưng vì đang ngồi sát vai nhau, cánh tay nàng đặt nhẹ lên lưng tôi, cho nên so với lời đe dọa như đùa giỡn thì càng giống một cái ôm phá băng hơn.

 

Không đủ thân mật, cũng không đủ tự nhiên; gượng gạo, nhưng cũng dịu dàng đầy cẩn trọng, như lá thu lác đác rơi đầy mặt đất.

 

Tôi gối cằm lên đầu gối, trong lúc xoay mặt liếc trộm nhìn nàng. Kỳ An cúi đầu nghịch dây giày, ánh đèn trắng như ánh trăng rọi đẫm gò má nàng.

 

Hít một hơi ngắn, tôi nhặt lại chủ đề câu chuyện vừa bị bỏ dở vì nói lạc đi, "Chị trước nay luôn là chuyện quan trọng nhất, là loại được ghim lên đầu trong lòng em, chuyện khác có nhiều hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến em," Tôi nói, "Chị để tâm chuyện gì có thể nói với em, vui hay không vui cũng đừng một mình giữ kín trong lòng nữa..."

 

Nụ cười nơi đáy mắt nàng từ từ lan ra, ngay cả sống lưng vốn luôn cứng đờ quá mức cũng dần thả lỏng xuống, nói chị biết rồi mà, lại huơ huơ sợi dây giày đã tháo lỏng về phía tôi, lại bắt đầu lớn lối không biết xấu hổ mà ra lệnh, "Buộc giúp chị đi."

 

Tôi ngớ người ra, khoảnh khắc ấy vậy mà lại quên hỏi lại nàng tại sao không tự buộc lấy, răm rắp nghe lời thắt thành một đôi nơ con bướm, "Đi chưa, không nghỉ thêm lát nữa hở?"

 

"Về nhà chứ," Kỳ An ghé sát vào tai tôi, "Ở đây thì làm sao chị hôn em được."

 

Nàng vừa nói vừa định kéo tôi dậy, song còn chưa nắm chặt đã lại nhẹ nhàng buông ra, "Hoặc là, em không ngại bây giờ chứ?"

 

Trời mới biết tôi muốn buộc dây giày hai chân nàng lại với nhau thành nút chết đến mức nào, "Chú ý ảnh hưởng đi!"

Bình Luận (0)
Comment