Ô Rô - Thất Dục

Chương 68

Khi nàng giữ cằm tôi và áp sát lại, tôi mò được công tắc đèn hành lang trong phòng, nhân lúc ánh sáng trắng vụt sáng thì tránh khỏi sự kìm kẹp của Kỳ An, xoa xoa khớp hàm bị bóp đến đau.

 

Nàng dựa vào huyền quan, ung dung nhìn tôi, "Muốn đổi ý hửm?"

 

Tôi lùi về sau hai bước, bật luôn đèn phòng khách lên, chìa ra cho nàng xem vết đỏ vô căn cứ do bị bóp, nói em không phải dũng sĩ giáp thân, đây là xương cốt chứ không phải sắt thép, làm ơn ra tay nhẹ chút, sẽ trật khớp đó.

 

Nhưng Kỳ An liếc mắt là nhìn thấu, rất qua loa dùng lòng bàn tay nâng má tôi, xoa nhẹ hai cái tượng trưng coi như dỗ dành, "Chưa nghĩ kỹ thì thôi vậy, có thể tạm thời nợ đó, nhưng phải tính lãi."

 

Nghe nàng bắt đầu nói đến lợi tức, tôi lập tức cảnh giác: "Đừng chạm vào lằn ranh đỏ của pháp luật!"

 

Kỳ An cười như xem kịch vui: "Một ngày tăng một cái, không quá đáng chứ nhỉ."

 

Tôi cảm thấy thái dương đau nhói, phê phán: "Sao chị không ăn tươi nuốt sống người ta luôn đi?"

 

Nàng giả vờ kinh ngạc: "Được sao?"

 

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi thực sự cứng họng.

 

Trong phòng quên mở cửa sổ thông gió, tôi bất chợt nhận ra một hơi nóng hừng hực, cố ý nhìn lệch khỏi ánh mắt của nàng, khẽ nói, "Vậy thì hôm nay đi, trì hoãn không phải thói quen tốt."

 

Ngón cái của Kỳ An ấn nhẹ lên giữa môi tôi rồi lướt đến bên cổ, hạt gốm trên vòng tay nơi cổ tay nàng mát lạnh áp vào hõm cổ tôi. Nàng định nói gì đó, tôi lại nghiêng đầu né tránh, "Nhưng chị phải nghĩ kỹ... lần này có thể sẽ phải chịu trách nhiệm."

 

Vẻ mặt nàng như thể bị một từ ngữ bất ngờ làm cho khựng lại, đôi mắt hơi cong lên, "Trước đây sao không nói?"

 

"Trước đây tại sao phải nói?" Tôi hỏi vặn, rồi lại lí nhí phản bác rõ ràng trước đây là em chủ động cơ mà.

 

Cảm thấy có chút nguy hiểm, lông mi tôi run lên, cụp mắt xuống lái câu chuyện sang hướng khác, nói năng lộn xộn tiếp tục thêm điều kiện, "Rồi chị còn phải làm áp phích cho em nữa, em nhìn cái giao diện đen thui của Ps là đau đầu..."

 

Đương nhiên chưa kịp nói xong đã bị chặn miệng lại.

 

Thực ra chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, khiến ký ức tôi ngược dòng về giờ thực hành ở trường cấp hai làm tiêu bản tạm thời biểu bì hành tây, tay cầm cái nhíp đã hoen gỉ, gắp lam kính từ từ đặt phẳng lên trên giọt dung dịch, trước hết là một góc, sau đó tiếp xúc hoàn toàn. Dáng vẻ nín thở không dám thở mạnh cũng y hệt như vậy.

 

"Chiều mai có bận gì không?"

 

Ý thức tôi rút ra khỏi chiếc bàn thí nghiệm màu xanh sẫm và tờ hướng dẫn thao tác đã bị nước làm cho nhăn nhúm, lướt qua thời khóa biểu trong đầu, "Giảng viên ngôn ngữ học phải dạy bù cho sinh viên buổi học bị lỡ do nghỉ Tết Đoan ngọ."

 

"Vậy thì tốt quá," Kỳ An nói, "Đợi chị tan làm đến đón em."

 

Tôi nhấn mạnh lần nữa, nói em không hề đồng ý ngày mai cũng về cùng chị. Nhưng Kỳ An làm bộ nghi hoặc: "Không cần bánh pancake soufflé của em nữa hở?"

 

Lần này tôi lộ vẻ đắn đo suy nghĩ kỹ lưỡng, miễn cưỡng đồng ý đề nghị của nàng.

 

Kỳ An tức cười, chất vấn, em có ý gì đây, đối với em chị còn không hấp dẫn bằng chút đồ ăn vặt đó phải không.

 

"Cũng không thể nói là hoàn toàn không có ý đó," Tôi cân nhắc từ ngữ, từ từ đổ thêm dầu vào lửa, "Nhưng nó dù sao cũng là... lý do ban đầu."

 

Vì từ này, chảo dầu suýt nữa thì nổ tung.

 

***

Tôi không hiểu lắm tại sao Kỳ An lại phải cố tình đi vòng qua hai trạm tàu điện ngầm để tìm tôi rồi cùng về nhà, chỉ cảm thấy người này chắc chắn là chê ngày làm việc chưa đủ mệt, hoặc là tình trạng tinh thần đáng lo ngại, dù sao thì ai cũng biết tàu điện ngầm giờ cao điểm tối nó kinh khủng đến mức nào.

 

Nhưng khi vừa ra khỏi tòa nhà giảng đường nhìn thấy nàng đang đợi bên đường, tôi dường như đã hiểu ra tất cả.

 

Kỳ An không làm gì cả, hoàn toàn chỉ đơn thuần là đợi người, tôi chưa từng thấy ai đợi người mà lại có thể tỏ ra chuyên tâm chú ý đến vậy. Đó là một con đường rợp bóng cây bạch quả bao phủ, nàng nhặt một chiếc lá xanh bị gió thổi rụng, cầm cuống lá xoay xoay như chong chóng tre, chiếc áo sơ mi lụa dưới bóng đèn lung linh hắt lên ánh sáng tựa như ngọc trai.

 

Không để ý đến sư muội học cùng tiết vừa nãy đi ra cùng, tôi giải thích một câu là có bạn đang đợi rồi chào tạm biệt, vội vàng tăng nhanh bước chân, thậm chí còn nhân lúc xuống bậc thang mà chạy mấy bước.

 

Mặc dù có một thoáng muốn ôm lấy nàng, song để phối hợp với vở kịch "miễn cưỡng" hôm qua, tôi vẫn cố tỏ ra vẻ dè dặt vô dụng.

 

Kỳ An mang cho tôi một ly cacao nóng của một tiệm khá nổi tiếng, lúc nhận lấy cốc từ tay nàng, hiệu ứng hải mã trỗi dậy, bất giác nảy sinh một ảo giác déjà vu, giống như tình tiết thế này đã từng xảy ra rất nhiều lần rồi.

 

Nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng vào trường đón tôi.

 

Con đường này vừa dài vừa quanh co, ánh đèn chiếu xuống giữa những chiếc lá đung đưa giống như ánh nến lay động, mờ ảo, khó tỏ, vì vậy bị thầy trò trêu đùa gọi là "lối đi xanh hẹn hò". Quả thực đúng vậy, đi hết con đường không biết gặp bao nhiêu cặp đôi nhỏ, quấn quýt ôm nhau, hoặc là ngượng ngùng sánh bước bên nhau, thỉnh thoảng lại tiến sát nửa bước chạm vào vai nhau.

 

Rất hợp để nắm tay. Nhưng tay đang cầm cốc, nếu lại đi nắm tay thì có vẻ gượng ép không tự nhiên, tôi hình như lại hơi giận Kỳ An. Chẳng qua là từng ca thán với nàng rằng cacao nóng ở trường giống loại sữa học sinh vị sô cô la mà cả lớp đặt mua đồng loạt, thế mà nàng lại cố tình chu đáo đúng vào lúc này.

 

Song Kỳ An thấu hiểu lòng người như thể đọc được suy nghĩ, nàng chủ động tạo ra sự cố ý này, nhẹ nhàng ấn vào huyệt Hợp Cốc của tôi, rồi năm ngón tay dịu dàng luồn qua từ gốc bàn tay đến gốc ngón tay tôi rồi nắm chặt.

 

Khoảnh khắc ấy tôi có chút sến súa cảm thấy như thể mình được trịnh trọng lựa chọn, đổi câu "Trước đây chưa từng như vậy" thành "Lần sau chị còn đến không?"

 

Kỳ An nói, ngày nào cũng đến.

 

***

Vốn định ra vẻ có thói quen sinh hoạt tốt đẹp là ngủ sớm trước mặt nàng, song phát hiện ra không cần thiết, người mà mí mắt đã nặng trĩu khi chưa đến mười giờ lại chính là tôi, trải nghiệm kỳ diệu trăm năm khó gặp này khiến tôi không khỏi nghi ngờ ly cacao nóng kia đã bị nàng bỏ gì đó vào.

 

Tôi dựa vào đầu giường sắp xếp email, phần lớn là bài tập môn học sinh viên nộp, tải tệp đính kèm về, thống nhất sửa lại định dạng tên rồi nén lại gửi cho giảng viên. Lúc đang lặp đi lặp lại công việc máy móc này thì Kỳ An đột nhiên sáp lại gần, nhẹ nhàng gối lên vai tôi.

 

Như hít vào một luồng không khí trong lành, trực giác đang tê liệt của tôi tạm thời hồi phục. Tôi hơi đổi tư thế, vai hơi trượt xuống một chút, để nàng có thể gối thoải mái hơn.

 

Nhưng Kỳ An không có vẻ gì là muốn ngủ, cũng không nói gì, một tay nghịch mấy sợi tóc của tôi, dáng vẻ vô cùng nhàm chán.

 

Hồi lâu sau dường như mới nghĩ ra điều gì đó, nhưng nói ra lại giống như cố tìm chuyện để nói, "Mai muốn ăn gì?"

 

Tôi không nghi ngờ gì, nghiêm túc suy nghĩ, "Bánh mì nướng kiểu Pháp."

 

Tay nàng từ từ thả lỏng, chóp mũi cọ vào má tôi, trong giọng nói lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt, cố tình bắt bẻ: "Trước đây không phải nói, chị làm gì em ăn nấy sao?"

 

Lúc này tôi mới phát hiện bị lừa: "Có ai nói không cho nghĩ đâu, em chỉ nghĩ một chút thôi mà, chị thấy không được thì cũng có thể từ chối."

 

Kỳ An nói với vẻ mặt nghiêm túc, chị ngại từ chối.

 

Cái vẻ nàng thản nhiên nói "ngại" thật sự quá vô lý, tôi bắt chước vẻ mặt của nàng, lập tức được đằng chân lân đằng đầu, "Vậy em còn muốn ăn cánh gà nướng Orleans, tôm sốt chanh, lẩu Sukiyaki, cá tuyết hấp..."

 

Nàng tặc lưỡi, cắt ngang luôn thực đơn tôi còn chưa kể xong, "Em có nghe qua câu tham thì thâm chưa?"

 

"Em chỉ nói bừa thôi, chị nghe bừa thôi cũng được mà," Tôi cầm chiếc điện thoại đang nóng áp lên má nàng, "Sao phải nghiêm túc thế."

 

Kỳ An đột nhiên bật cười, bờ vai khẽ run lên, kéo theo nhịp tim tôi cũng rung động tê dại.

 

"Cho em thêm cơ hội nữa, nói lại đi, chọn hai món."

 

Tôi nói ngay: "Lẩu Sukiyaki, tôm sốt chanh." Rồi lại sáp lại gần, thử mặc cả, "Mấy món khác để lần sau được không?"

 

Nàng lại bị chọc cười: "Xem tâm trạng của chị đã."

 

Tôi chỉ ra ngay: "Chị trông có vẻ tâm trạng đang tốt mà."

 

"Vẫn chưa đủ tốt," Nàng nói, "Hay là em nghĩ thêm cách khác xem?"

 

Tôi nhổm người ngồi lên đùi nàng, mũi chân đá cái chăn vướng víu ra, nói muốn chơi trò chơi với nàng, luật là một phút không được chớp mắt, nhìn em.

 

Nàng rất ngoan không hỏi về cái luật lệ kỳ quặc này, nhắm mắt hai ba giây, rồi lại chớp mắt mấy cái, lúc tôi bắt đầu đếm ngược thì như thể đông cứng trong một giây, ánh mắt nàng dịu dàng như một hồ nước phẳng lặng không gợn sóng, nhìn lâu sẽ chìm xuống, rồi bị thủy quái vô hình níu lấy mắt cá chân kéo xuống đáy hồ không thấy ánh mặt trời.

 

Nhưng vui nơi này.

 

Khi đếm ngược chỉ còn mấy giây cuối, tôi rất không tử tế mà hy vọng nó kéo dài thêm chút nữa.

 

Kỳ An chớp mạnh mắt hai cái, ánh mắt linh hoạt trở lại, "Sau đó thì sao?"

 

"Không có sau đó," Tôi trẻ con cảm thấy tâm trạng rạng rỡ, ôm lấy cổ Kỳ An vùi vào lòng nàng, chỉ vì dựa vào mấy chuyện vặt vãnh không đáng kể mà đã thành công chiếm đoạt thêm một phút của nàng, "Em muốn nói với chị rằng một phút này thuộc về em rồi, chỉ thuộc về em thôi."

 

Nàng cười với tôi, tấm lưng thẳng tắp lại dần thả lỏng, "Nếu em muốn, mười phút, hai tiếng hoặc là tất cả cũng thuộc về em."

 

"Không cần tất cả," Tôi giải thích với nàng, "Lúc rảnh thì nhiều một chút, lúc bận thì ít một chút thậm chí không có cũng không sao, ý nghĩa của việc tích trữ không phải là để điều tiết lúc dư thừa và thiếu thốn ư."

 

Nàng ném một cái gối ôm qua: "Ê, bây giờ nói cái này, hình như ngụ ý không được tốt đẹp cho lắm đâu."

 

Tôi thuận thế ngã vào trong chăn trùm đầu lại, "Mặc kệ nó đi, chỉ là nói có khả năng này thôi, chứ có phải đang nói chúng ta đâu."

 

***

Buổi sáng lúc Kỳ An đến gọi tôi dậy thì tôi vừa mới tỉnh, đang co người ở đầu giường dùng giọng nói nhập liệu gửi tin nhắn WeChat, nên lúc nàng vào thì vừa hay nghe được một câu "Con không cần".

 

"Không cần gì?"

 

Không nói rõ là tò mò hay trêu chọc, nàng cứ thế nghiêng đầu đánh giá tôi, dường như quên mất việc gọi người khác dậy mới là chuyện chính.

 

"Mẹ em," Tôi vừa nói, vừa chỉnh lại mấy từ ngữ bị nhận dạng sai, "Gửi tiền sinh hoạt phí cho em, em không nhận, đợi nó hết hạn trả về vậy."

 

Kỳ An ngập ngừng liếc nhìn tôi một cái: "Bớt dỗi đi..."

 

"Dỗi cái gì chứ, tâm trạng em tốt lắm, nhiều nhất chỉ là mẹ em đơn phương không vui, có tiền không có chỗ tiêu, tức ghê cơ," Tôi vừa nói vừa mở giao diện ứng dụng mua sắm cho nàng xem, "Chị xem giúp em đi, phụ nữ trung niên mặc phong cách nào thì hợp, đừng già quá, cũng đừng lòe loẹt quá."

 

Ánh mắt hơi kinh ngạc của Kỳ An lướt qua mặt tôi như một cái bóng, lúc nhận điện thoại thì cười lắc đầu, "Tảo Tảo, hình như em thật sự có chút khác rồi."

 

"Câu này chị đã nói chín trăm chín mươi chín lần rồi." Tôi nói.

 

Nàng lại cười, cắn nhẹ đầu lưỡi theo thói quen như trước đây, "Một nghìn lần rồi."

 

"Hay là chúng ta làm quen lại từ đầu đi," Tôi đổi tư thế ngồi ngay ngắn, ra vẻ tự giới thiệu bản thân, "Em tên là Lâm Hứa, gần đây rất thích khinh khí cầu và kèn túi Scotland, thích màu đỏ và màu xanh lam có độ bão hòa cao, nhưng hơi ghét những kẻ ngốc chơi ván trượt ba ngày hai bữa lại làm gãy tay."

 

"Kẻ ngốc mà em nói chị không hề quen biết." Nàng ngồi xuống đối diện tôi, mỗi lần khẽ chớp mắt, lông mi lại phất nhẹ như nh** h** anh đào trong gió, "Con người chị rất kén chọn, nhưng chị vẫn luôn yêu em."

 

Nửa người chìm trong ánh nắng ban mai dịu dàng ấm áp, nàng nói "Chị yêu em" như đang đọc một bài thánh ca cô đọng súc tích nhất vậy.

Bình Luận (0)
Comment