Hà Thu Dã không dám đối mặt với Ngũ Thời Sâm, như thể mình đã từng làm điều gì có lỗi với hắn vậy.
"Bây giờ em là cảnh sát à?" Thấy cậu không phản ứng, Ngũ Thời Sâm lại hỏi.
Hà Thu Dã cúi đầu với tâm trạng phức tạp, khẽ "ừm" một tiếng.
"Giờ có bận không?"
Hắn lại hỏi tiếp.
"Cũng không..." Hà Thu Dã cứng nhắc giải thích: "Ra ngoài làm nhiệm vụ, nhiệm vụ của em đã hoàn thành rồi, sắp phải đi hội quân với đội. Em không mang theo súng, nhưng những người trong khách sạn này đều được trang bị vũ khí, ra ngoài bây giờ rất nguy hiểm."
"Vậy em tạm trốn ở chỗ tôi đi." Ngũ Thời Sâm đặt máy tính bảng xuống, từ từ di chuyển chân, bước xuống giường: "Để tôi rót cho em ly nước."
Hà Thu Dã với vẻ mặt không tự nhiên, lùi lại nửa bước, nói một cách đầy chừng mực: "Không cần đâu, em không khát, không cần phiền lòng."
Nghe câu nói đó, Ngũ Thời Sâm hơi sững người.
Hà Thu Dã của nhiều năm trước sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn như vậy.
Hai chữ "phiền lòng" đâm xuyên qua tim Ngũ Thời Sâm. Bao nhiêu ảo tưởng trong những giấc mơ suốt nhiều năm qua đều tan thành bọt nước, thực tại nhắc nhở rằng cả hai giờ đã là người xa lạ.
Mới mấy ngày trước trong mơ, hắn còn mơ thấy Hà Thu Dã nũng nịu với mình.
Đó là Hà Thu Dã của 8 năm trước, không phải là người hiện tại.
"Mấy năm nay..." Hắn ngập ngừng, những lời hỏi thăm nghẹn lại nơi cổ họng.
Ngũ Thời Sâm rất muốn biết tình hình gần đây của Hà Thu Dã, muốn hỏi xem cậu tốt nghiệp ở đâu, đã đi những nơi nào, bên cạnh có ai chăm sóc không, nhưng lại sợ đối phương đã có cuộc sống hoàn toàn mới, hắn hỏi như vậy liệu có quá thất lễ.
Còn sợ cậu nói ra những lời khách sáo hơn, khiến bản thân càng thêm đau lòng.
"Sao anh lại ở khu F vậy?" Hà Thu Dã hỏi trước: "Thành phố nhỏ này rất hẻo lánh, lại không an toàn."
"Đến mở triển lãm tranh, vài ngày nữa sẽ đi."
Hà Thu Dã gật đầu máy móc vài cái: "Ừm. Nhưng... thành phố này chỉ có một phòng triển lãm nghệ thuật rất nhỏ, nơi như thế, chắc không mời nổi anh đâu nhỉ?"
Ngũ Thời Sâm bây giờ là họa sĩ có chút tiếng tăm, Hà Thu Dã vẫn luôn theo dõi.
"Nơi nhỏ hơn nữa cũng mời được tôi."
Hắn trả lời.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hà Thu Dã, hắn nhạt giọng nói: "Tôi có vết nhơ trong nghề, những phòng triển lãm lớn không thể mời tôi được."
"Đã... đã xảy ra chuyện gì vậy..." Hà Thu Dã không hiểu những chuyện này, nhưng cậu biết, Ngũ Thời Sâm tuyệt đối không phải là người không biết chừng mực.
"Không có gì, chuyện cũ rích rồi."
Ngũ Thời Sâm chỉ muốn qua loa cho xong.
Hà Thu Dã không biết nói gì hơn, chỉ gật gật đầu.
Hai người cứ đứng như vậy, cho đến khi tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống.
Cậu phải về thôi.
"Em phải đi đây." Hà Thu Dã kéo vành mũ thấp xuống: "Lần tới liên lạc sau."
Nói xong câu đó là muốn chạy ngay.
Thực ra cậu có rất nhiều điều muốn làm, ví dụ như muốn xin thông tin liên lạc của Ngũ Thời Sâm, muốn hỏi thăm dạo này hắn thế nào.
Cậu biết cứ thế chạy đi, về sau chắc chắn sẽ hối hận.
Nhưng cậu không có can đảm làm những việc đó.
Chỉ đứng ở đây thôi, cùng phòng với Ngũ Thời Sâm, đã khiến cậu cảm thấy vô cùng dày vò rồi.
"A Dã."
Đúng lúc này, Ngũ Thời Sâm gọi cậu lại.
Hà Thu Dã nắm chặt nắm đấm, dừng bước.
Cậu vốn không muốn khóc, nhưng lại khó chịu đến mức toàn thân không tự chủ được mà run rẩy.
A Dã, A Dã.
Đã 8 năm rồi cậu không được nghe hai chữ này.
Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, nhưng cậu không thể như trước kia chạy ào vào lòng hắn nữa.
"Lần tới liên lạc, là khi nào?"
Giọng Ngũ Thời Sâm vọng vào tai.
Tim Hà Thu Dã, chua xót đến nghẹn ngào, khô khốc.
Cậu quay đầu lại: "Em không mang điện thoại, WeChat là nc0809."
"Được."
Ngũ Thời Sâm lấy điện thoại ra, nhập ID WeChat vào, tìm thấy tài khoản tên "123".
"0809" là chỉ ngày 9 tháng 8 sao...
Còn "nc" là viết tắt tên của ai?
Hắn và Hà Thu Dã quen nhau vào tháng 10, ngày này không thuộc về hai người.
Ngũ Thời Sâm khàn giọng hỏi: "0809, là ngày kỷ niệm với người yêu à?"
"Không phải," Hà Thu Dã phủ nhận rất nhanh, "là ngày em vào đội Hình sự thành phố Tuyền. Em không có người yêu."
"Tôi cũng không có."
Ngũ Thời Sâm không biết tại sao mình lại trả lời như vậy, nhưng hắn cảm thấy mình nên trả lời như thế.
Hà Thu Dã không biết nói gì, chỉ "ừ" một tiếng.
"Em đi trước đây." Cậu kéo khóa áo khoác lên tận cằm, che kín mặt mình, không đợi Ngũ Thời Sâm trả lời đã bước ra ngoài.
Nhiệm vụ lần này thực hiện rất thành công, Hà Thu Dã được đội trưởng khen ngợi.
Đội trưởng này không phải ai xa lạ, chính là anh rể cậu, Nguyên Hàm.
Hai người cùng tan làm, trên đường về, Nguyên Hàm vừa lái xe vừa lẩm bẩm: "Chút nữa phải mua thêm vài bộ quần áo trẻ con, tháng sau Miêu Miêu sinh rồi, lúc đó không có quần áo cho con mặc."
Hà Thu Dã không trả lời anh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn ngơ.
"Tốt nhất là Alpha, như vậy sau này có thể theo anh cùng bảo vệ Miêu Miêu."
Anh tiếp tục tự nói.
Hà Thu Dã không nghe anh nói gì, lòng cậu rối như tơ vò, vẫn đang chìm đắm trong ảnh hưởng của cuộc gặp lại với Ngũ Thời Sâm.
"Miêu Miêu vừa bảo muốn ăn dâu tây, thời tiết này làm gì có dâu tây, Tiểu Dã này, em biết gần đây chỗ nào có dâu tây không?"
Nguyên Hàm không nghe thấy cậu trả lời, lại hỏi thêm lần nữa.
Hà Thu Dã như bị đông cứng vậy, ngẩn người không nói gì.
"Tiểu Dã, em có nghe thấy không?"
Hà Thu Dã mới chợt giật mình tỉnh lại: "À, đội trưởng, có chuyện gì ạ?"
"Tan làm rồi thì gọi anh rể."
"Xin lỗi," Hà Thu Dã cởi mũ ra, "vừa nãy không tập trung."
"Anh cũng thấy thế," Nguyên Hàm nói, "em sao vậy, hồn vía lên mây à, anh hỏi em chỗ nào có dâu tây này."
"Mùa thu làm gì có dâu tây?"
"Chị em muốn ăn mà." Nguyên Hàm bất lực nói: "Hay là đến siêu thị nhập khẩu ở trung tâm thành phố xem sao, chắc có bán."
"Ở đó một hộp dâu tây nhỏ đã mất của anh mấy ngày lương đấy."
"Cũng không còn cách nào khác, phụ nữ mang thai là số một, là số một."
Nguyên Hàm vừa nói giọng bất lực, vừa tươi cười đổi hướng, chuẩn bị đến trung tâm thành phố.
"Còn chưa nói em nữa, hôm nay em làm sao vậy, thấy cái gì không nên thấy à?" Nguyên Hàm nghiêm túc nói: "Có cần anh hẹn chuyên gia tâm lý trong đội khám cho em không?"
Hà Thu Dã khoanh tay, ôm chặt lấy mình: "Không anh."
"Vậy mặt mũi ủ rũ làm gì?" Nguyên Hàm tò mò hỏi.
"Hôm nay em gặp Ngũ Thời Sâm."
Cậu đột ngột trả lời.
Phía trước vừa hay có một con mèo hoang chạy qua, Nguyên Hàm vốn đã giật mình, còn bị dọa thêm một lần nữa, đạp phanh xong tay vẫn còn run.
"Em gặp ai cơ?"
"Người yêu cũ, Ngũ Thời Sâm." Hà Thu Dã thở dài: "Ở trong khách sạn, anh ấy đến đây mở triển lãm tranh."
Nguyên Hàm đột nhiên im lặng.
"Anh ấy nói anh ấy độc thân." Hà Thu Dã khẽ chớp mắt hai cái, ánh mắt có vẻ yếu đuối.
"Hai đứa quay lại với nhau à?"
"Không," Hà Thu Dã lắc đầu, "gia đình anh ấy làm sao có thể đồng ý để anh ấy ở lại khu F được, còn em thì không thể đi."
Nguyên Hàm giả vờ thoải mái: "Không sao, liên lạc lại cũng tốt mà. Đâu phải kẻ thù, không đến nỗi không qua lại với nhau cả đời, để lại thông tin liên lạc sau này còn có cơ hội gặp nhau."
"Anh."
Tâm trạng Hà Thu Dã rất kém.
Chỉ khi rất khó chịu cậu mới gọi Nguyên Hàm là "anh", khi khó chịu cậu không dám tìm chị gái tâm sự, sợ Hà Miêu cũng đau lòng theo, nên cậu không bao giờ nói những chuyện này với Hà Miêu.
Bao nhiêu nỗi đau trong những năm qua, chỉ có Nguyên Hàm biết.
"Nhưng em vẫn còn thích anh ấy."
Nước mắt Hà Thu Dã lăn xuống không một tiếng động. Mắt đỏ hoe, trong mắt lộ ra một sự khẩn cầu. Giọng thì thầm của cậu gần như điên dại:
"Phải làm sao đây, anh... Em vẫn còn thích anh ấy..."