Chẳng bao lâu sau, người đàn ông mặc vest đen dẫn theo một hàng dài Omega tiến đến.
Những Omega này trông đều rất trẻ, đúng như lời người đàn ông kia nói, có lẽ đều là những người mới đến chưa lâu.
Vài người trong số họ trông còn như trẻ con, chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Hà Thu Dã khẽ ra hiệu cho người bên cạnh, một Alpha hiểu ý bước lên phía trước: "Để lại mấy đứa nhỏ tuổi đứng đầu kia đi."
Gã đàn ông áo đen mặt mày hớn hở, mấy đứa nhỏ này đều là hàng mới, giá không hề rẻ.
Ban đầu gã không nghĩ nhóm người này sẽ nhận hết mấy đứa nhỏ, dù sao nhiều người cũng không thích những kẻ thiếu kinh nghiệm.
Mấy Omega đó run rẩy, bị gã áo đen kéo ra khỏi đám đông.
"Các vị muốn mỗi người một phòng phải không?"
"Không cần," Hà Thu Dã lên tiếng, "cho một phòng lớn là được."
Những chuyện thế này quá đỗi bình thường, gã áo đen cũng là người từng trải, gã cười đầy ẩn ý:
"Mời quý vị rẽ trái, có người sẽ đón tiếp ở đó."
"Ừm."
Hà Thu Dã đi đầu.
Khi bọn họ vào đây đều bị lục soát người, vì đã đoán trước sẽ có khâu này nên họ không mang theo cả chứng minh thư, đừng nói đến vũ khí tự vệ.
Cậu lén ra hiệu cho anh em, bảo mọi người tạm thời đừng hành động.
Một tiếp viên khác nhìn thấy họ, nở nụ cười tươi dẫn cả nhóm đi thang máy lên thẳng phòng VIP tầng ba.
"Thưa quý vị, nơi này không được mang thiết bị điện tử vào, mong mọi người hợp tác."
Hà Thu Dã không lên tiếng, một Alpha đứng phía sau bước ra, vẻ mặt khó chịu: "Quy định gì kỳ cục vậy."
"Này anh, chúng tôi có mang máy quay phim, cái này cũng không được vào sao?" Một Alpha cao lớn hơn hỏi.
Người kia nhìn chiếc máy quay một cách khó xử, theo quy định, không được mang bất kỳ thiết bị điện tử nào vào.
Nhưng mấy người này trông không dễ đối phó, hơn nữa còn là khách mang tiền đến, không thể đắc tội được.
May mà máy quay phim không có chức năng liên lạc.
Người đó do dự một lúc rồi đồng ý: "Máy quay có thể mang vào. Tuy nhiên nếu các vị muốn quay mặt họ thì cần phải trả thêm tiền."
"Tiền không phải vấn đề."
Hà Thu Dã này mới hài lòng vẫy tay, dẫn mọi người đi vào.
Đây là một căn phòng rất rộng, thoang thoảng mùi thơm, Hà Thu Dã là Beta nên không nhạy cảm với mùi hương lắm.
Mấy Alpha phía sau không nhịn được phải bịt mũi lại.
Năm Omega run rẩy đứng thành một hàng, cúi đầu không dám nhìn ai.
Hà Thu Dã hít một hơi sâu, lấy máy quay từ trong ba lô ra, điều chỉnh gì đó.
Người cao nhất tên là Cao Nguyên hỏi: "Anh Thu, ở đây có thiết bị chặn sóng không?"
"Chắc là không," Hà Thu Dã lắc đầu, "Đây là đâu vậy, lúc nãy có ai nhớ được đường đi không?"
"Vừa lên thang máy đã bị dẫn đến đây, xung quanh không có gì đặc biệt để nhận dạng, có lẽ là một không gian bí mật nào đó." Một Alpha khác tên là Trần Thúc Hoa véo cằm nói, "Ý thức phòng bị khá cao."
Cảnh sát chắc chắn không tìm được nơi như thế này, khó trách chỗ này có thể hoạt động lâu đến vậy.
Mấy Omega bên cạnh không hiểu chuyện gì, nghe họ nói chuyện, dường như không phải đến đây để làm "chuyện đó".
Hà Thu Dã cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người một Omega chỉ mặc áo hai dây.
"Em có lạnh không?"
"Không lạnh ạ."
Omega được ưu ái giật mình, lùi lại hai bước.
"Thúc Hoa, gửi vị trí cho đội." Hà Thu Dã dặn dò, "Tôi ra ngoài xem địa hình, lát nữa làm theo kế hoạch."
Thì ra chiếc máy quay đó có chức năng liên lạc, đó là thiết bị đã được đội ngũ kỹ thuật của họ cải tiến.
"Vâng."
Trước khi đi vì không yên tâm, Hà Thu Dã muốn mang theo thứ gì đó để tự vệ, cậu nhìn quanh một vòng, ngay cả cái ghế bốn chân cũng không có.
Chợt cậu liếc thấy cây trâm cài tóc trên đầu một Omega.
Cậu mặc xườn xám, tạo hình rất cổ điển.
Hà Thu Dã bước đến: "Cho tôi mượn cây trâm của em."
Trâm bị rút ra, tóc Omega xõa tung.
Một mùi rượu osmanthus đậm đà thoang thoảng. (Hoa quế)
Omega có mùi rượu rất hiếm, hơn nữa nếu là mùi mà cậu - một Beta có thể ngửi thấy, thì chắc không phải pheromone, có lẽ là nước hoa cậu ấy xịt.
Đã lâu lắm rồi cậu không ngửi thấy mùi hương pha lẫn với rượu.
Omega còn chưa kịp định thần, chỉ nghe Hà Thu Dã nói: "Mùi hương trên người em rất dễ chịu."
Mấy Alpha trợn tròn mắt nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.
Phải biết rằng, Hà Thu Dã vốn luôn lạnh lùng, ngoài công việc ra, cậu không bao giờ giao tiếp với người khác giới. (Nhắc lại sợ mn quên, "giới" của tác giả là chỉ ABO không chỉ nam nữ)
Hôm nay sao vậy, lại còn khen người ta thơm?
Hơn nữa là với một Omega xinh đẹp như vậy...
Hà Thu Dã cầm trâm đi ra ngoài.
Con đường này toàn là không gian kín, ngay cả thiết bị phòng cháy cũng không có, khó tưởng tượng nếu nơi này xảy ra hỏa hoạn thì...
Không biết đi được bao lâu, cậu mới thấy cầu thang, cửa cầu thang không có người, cậu đi thẳng lên.
Khoảng mười mấy phút sau, cậu chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn từ bên ngoài quán rượu, nghe như tiếng súng.
Đang định xem chuyện gì xảy ra, cậu lại đụng phải mấy người của khách sạn.
Mấy người đó mặc đồ đen, trông như vệ sĩ, đi thẳng về phía cậu.
Hà Thu Dã hoảng hốt trong lòng, lập tức quay người chạy.
Cậu vừa chạy, mấy người đó liền đuổi theo.
Nhóm của họ có lẽ đã bị lộ, căn phòng kia chắc có camera theo dõi.
Cao Nguyên và những người khác chắc đã chạy rồi.
Trước đây nghe nói khách sạn này còn có giao dịch ma túy và buôn lậu ở tầng hầm, họ không dám trực tiếp điều động cảnh sát đột kích, nên đội của họ cử một tiểu đội đến điều tra các hoạt động phi pháp của khách sạn này.
"Có cảnh sát!"
Không biết ai hét lên một câu, lập tức gây náo loạn ở tầng dưới.
Trong lúc mấy người áo đen ngẩn người, Hà Thu Dã nhảy từ tầng ba xuống, bám vào hành lang tầng hai, leo qua cửa sổ vào phòng bên dưới.
May mắn là căn phòng này đang mở cửa sổ.
Biết sẽ làm phiền người khác, Hà Thu Dã đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
"Xin lỗi đồng chí, tôi là cảnh sát cấp một của đội Hình sự thành phố Tuyền, đang làm nhiệm vụ gặp chút rắc rối, xin anh..."
Cậu chưa nói hết câu, cửa phòng đã có tiếng gõ.
"Cảnh sát kiểm tra phòng, xin mở cửa."
Tạ ơn trời đất, gặp được đồng đội rồi.
Từ đầu đến cuối, vị khách trong phòng không hề lên tiếng.
Hà Thu Dã nghĩ mình đã làm người ta sợ, nên tự đi mở cửa.
Dưới ánh đèn mờ, cảnh sát kiểm tra không thấy rõ mặt Hà Thu Dã, trực tiếp lên tiếng: "Xin xuất trình chứng minh thư."
Một cảnh sát khác nhẹ nhàng đẩy Hà Thu Dã ra, nhìn về phía người phía sau: "Hai người có quan hệ gì, anh có biết sinh nhật đối phương không?"
"..."
Ra là đến để bắt mại dâm.
Chỉ có người yêu mới biết sinh nhật của nhau, làm chuyện mua bán thể xác sao biết được điều này.
Hà Thu Dã vừa định xuất trình thân phận, chợt nghe từ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn:
"Nếu tôi không nhớ nhầm thì là ngày 13 tháng 10."
Cậu lập tức đông cứng tại chỗ.