Hứa Vong Xuyên ôm lấy Bì Bì đã ngủ, hai mắt phiếm hồng, “Bì Bì… Mẹ con hung dữ với cha…”
Bì Bì liếc anh một cái rồi quay lưng đi.
Mới vừa rồi ai còn nói muốn làm món chó thui?
Tôn Á vội vã dẫn Diệp Tịch Nhan vào phòng tắm, không gian nhỏ hẹp chỉ có thể đứng, dưới chân là bồn cầu khoét rỗng.
Nước rất nhỏ nhưng rất ấm.
Tôn Á hỗ trợ cắt những chỗ tóc rối, lại xoa dầu gội, vừa gội vừa cười kể lại chuyện mình chủ động thổ lổ với Triệu Quang Minh, Triệu Quang Minh khóc lóc ngu xuẩn cỡ nào. Biết Diệp Tịch Nhan đang tức giận, liền không đề cập tới Hứa Vong Xuyên, rửa đằng sau mới giữ chặt tay cô và nhẹ nhàng hỏi:
” Thời gian qua sống một mình, an toàn chứ?”
“Ừm, toàn lũ râu ria bám đuôi, không có hỏng mất chỗ nào.” “Tịch Nhan, thực ra Hứa Vong Xuyên rất khổ, không có…” “Có ai không khổ?”
“Anh ấy với Tưởng Y Y không phải quan hệ nam nữ đâu.” “Vậy là quan hệ gì?”
Tôn Á khẽ giật mình, nếu mình chụp mũ là quan hệ bạn bè thì cũng không dám ôm đồm bảo đảm kiểm chứng, do dự một chút thì cười khổ nói:” Cậu tức giận thế thì chắc hẳn vẫn còn quan tâm đến anh ta, vậy nói chuyện tử tế với với nhau đi.”
“Có lẽ vậy.”
Diệp Tịch Nhan lau sạch tấm gương, đã lâu rồi không trông thấy mặt mình, giờ ngắm nhìn như thể người xa lạ nhưng khá thân quen.
Màu mắt thay đổi.
Trước kia còn có thể nhìn thấy tầng màu nâu rõ ràng, hiện tại là thâm đen, u thẳm, làn da vốn trắng giờ còn trắng hơn, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông
và mạch máu, những vệt sẹo vết thâm từ thuở bé đều biến mất…Xinh đẹp đến mức bản thân còn kinh ngạc, nhưng càng nhìn càng không giống người.
Nói đến vẻ bề ngoài của dị năng giả, hình như đều giống zombie.
Bình thường, vết cắn zombie sẽ không khỏi hẳn, trâu bò như Hứa Vong Xuyên không phải vẫn thành thật giữ lại sẹo sao, nhưng vết cắn trên mặt cô cũng biến mất.
Dị năng chữa trị, nói không chừng có thể trị khỏi virus zombie nhỉ? Diệp Tịch Nhan bị doạ bởi suy nghĩ của mình.
Tôn Á kinh ngạc nhìn cô, không kìm lòng được mà nói:” Thật đẹp…” Nhìn thêm nữa hai mắt như bị hút vào, trắng đen rõ ràng đến mức độ cao nhất, dung nhan của con người, nhưng khí chất không phải là người, quá đẹp a a a a, giống như mỹ nhân rắn rết trong truyền thuyết.
Hai người ra ngoài, đã là hai giờ sau.
Trời hoàn toàn tối đen, bốn phía mịt mùng giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón. Triệu Quang Minh còn đang điều khiển xe lửa, Hứa Vong Xuyên bày đồ ăn ngon nhất ra bàn, còn liều mạng cầm cả đồ hộp hoa quả và mứt hoa quả xếp thành chữ “(╯3╰) Cục cưng Tịch Nhan dෆɒ”, ngây thơ như mấy đứa học sinh tiểu học.
Mặt Diệp Tịch Nhan dài ra.
Lúc đầu rất đói, hiện tại ngấy phát ngán.
Hứa Vong Xuyên duỗi khuỷu tay vuốt mặt, có chút ngại ngùng, ngoan ngoãn cất bát đũa rồi nhìn đăm đăm về phía cô, vừa nhìn thì hai hàng máu mũi tranh nhau chảy xuống.
Máu mũi cũng màu đen.
Diệp Tịch Nhan liếc qua, nhíu mày.
Người đàn ông vội vàng cúi đầu che mũi, thu lại ánh mắt suồng sã, ra vẻ chăm chú nhìn bàn ăn, sau đó thừa dịp cô không chú ý lại lén lút nhìn thêm một cái.
Cục cưng của anh… thật xinh đẹp.
Bác sĩ Nguy ăn uống làm việc rất có nề nếp, đã ăn xong và đi ngủ rồi.
Tôn Á bưng hai bát cơm, nhặt món ăn rồi bê đi tìm Triệu Quang Minh ăn cùng. Hai người vừa ăn vừa nhìn Diệp Tịch Nhan và Hứa Vong Xuyên qua ô cửa sổ nhỏ bên cạnh, miệng thì nhai không ngừng, thỉnh thoảng còn cười đùa bỡn cợt, giống như việc nhìn bọn họ lúng túng đã thấy ngon miệng.
Diệp Tịch Nhan nhặt thịt ở bàn cho Bì Bì ăn trước.
Bì Bì nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt ngủ vẫn nhai lẹp bẹp, cũng không biết có nếm ra mùi vị gì không.
Diệp Tịch Nhan ưu tiên ăn tinh bột chống đói trước, cô bị loá mắt bởi khoai lang và khoai tây, Hứa Vong Xuyên không dám gắp thức ăn cho cô, chỉ có thể giả bộ yên lặng chuyển đĩa lương thực qua trước mặt mình, lại dời đĩa thịt và rau quả ra trước mặt cô.
“Cục cưng, ăn từ từ thôi…”
“Không phải đã nói là đừng gọi cục cưng rồi sao?” “Nhưng em vốn là cục cưng mà.”
“Đừng có lèo nhèo.” Diệp Tịch Nhan và cơm, cất cao giọng: “Gọi chị dâu và đệ đệ ra ăn cơm đi!”
Hứa Vong Xuyên: “…”
“Chúng ta quen nhau lâu vậy, anh không định giới thiệu gì sao?”
Hứa Vong Xuyên quay đầu qua, lạnh lùng nói:” Em gọi ai là chị dâu?” “Ớ… Tưởng Y Y đó?”
“Có tin em chỉ cần gọi thêm một tiếng là anh cư*ng bức em luôn không?” “…Anh dám?!”
“Anh có gì không dám?” Hứa Vong Xuyên nhìn vào cơ thể mình, nét mặt âm trầm quỷ quái, ” Hay em có năng lực dịch chuyển tức thời như Giang Diễn, khiến lão tử không bắt được?”
” Hứa Vong Xuyên, anh nghiêm túc đấy à?”
Cuối cùng, anh cũng dám nhìn thẳng vài mắt cô, nhưng chỉ 1 giây, máu mũi lại chẳng biết xấu hổ chảy ra, mắt đỏ rực rất doạ người, răng nanh cũng lấp ló ở khoé miệng, hơi thở nặng nề, quanh người phảng phất mùi máu tanh nồng pha với mùi hormone chó đực hơi khai, khiến người ngồi cạnh mặt đỏ đến tận mang tai, từng sóng nhiệt đánh úp tới kích thích cô.
Đồ động đực nhà anh!
Diệp Tịch Nhan giật mình, và nốt hai miếng cơm rồi ngay lập tức đeo khẩu trang lên che lấp vẻ đẹp không bình thường của mình, “Anh tỉnh táo chút đi.”
“Cục cưng… rất nhớ em…” Hứa Vong Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô, ” Muốn chơi ch*t em.”
Moá!
Phát t.ình!
Diệp Tịch Nhan nuốt nước miếng, đá Bì Bì, Bì Bì lật bụng, mẹ ơi, tròn quay, một con chó đực mang thai mười tháng đã xuất hiện!
Không trông cậy được vào chó cứu mạng, Diệp Tịch Nhan hoảng chốt chạy bừa vào phòng vệ sinh, hơi nước nóng rực còn chưa tan, cô gái vội khoá trái cửa, cài then, động tác liền mạch. Vừa thở phào thì cửa nổ, một ngón tay to lớn chậm rãi luồn vào tìm tòi, mở then cửa, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.