Diệp Tịch Nhan không kiên nhẫn vỗ bàn, “Đừng có làm nũng với em, em không phải mẹ anh, mà cũng đừng gọi em là cục cưng nữa… Buồn nôn.”
“…” Hứa Vong Xuyên lấy ảnh chụp ra rồi đưa tới, “Đây là nhà em.”
Vách tường màu trắng bị xuyên thủng, bể cá nhiệt đới bị đập tan nát, còn có bàn trà khắc gỗ cha thích nhất cũng bị đốt đi.
Sao lại thế…
Nhà cô bị cướp bóc sao?!
Thần kinh Diệp Tịch Nhan lập tức sụp đổ, đầu váng mắt hoa, sắc mặt trắng bệch, không có cách nào tự ngồi vững.
Hứa Vong Xuyên hoảng loạn nói: “Lúc anh tìm tới, không thấy thi thể của bọn họ, cũng không biến thành zombie.”
Diệp Tịch Nhan hít một hơi, trừng mắt với anh, “Sao anh biết hai người không biết thành zombie?”
“Anh biết rõ mà.” “Anh biết cái rắm!”
Cô quát anh xong, bỗng nhiên bật dậy, lại định nhảy xe lửa, muốn đuổi tới thủ đô tự mình điều tra.
Hứa Vong Xuyên chần chờ một lát cởi nút thắt quần áo, mặt dây chuyền hoa bìm bịp vẫn còn, vết cắn chi chít che kín cơ thể màu lúa mạch, cơ thịt vặn vẹo, tựa như có vòng xoáy, còn có thể nhìn thấy những dấu răng người màu nhàn nhạt.
Xương quai xanh khảm một hàng đinh màu bạc, đầu đinh đã phai màu, thiếu một mặt cỏ bốn lá… Đây là vòng chân còn sót lại khi Diệp Tịch Nhan bị hại.
Anh nói mình thoát khỏi bầy zombie, ngoài việc khai phá được dị năng thì còn có thể giao lưu với zombie, ngẫu nhiên có thể dẫn dắt, anh xác định cha mẹ vợ không biến thành zombie, bởi vì zombie quanh thủ đô bảo chưa từng nhìn thấy hai người.
“Cục cưng đừng nóng vội, anh nhất định sẽ tìm cha mẹ.”
Cơ thể Diệp Tịch Nhan căng chặt, ánh mắt rã rời, ngồi bệt xuống dàn, đau đớn co thành một cục.
Có lẽ việc cô dồn vật tư cho họ lại là hại họ, không có năng lực tự vệ, lại có quá nhiều vật tư chỉ đưa tới hoạ sát thân, cô biết rõ vậy mà không nhịn được, ôm tâm lý may mắn, chắc chừa cha mẹ ra.
Hứa Vong Xuyên đứng sau cô nỉ non, “Cục cưng…”
Diệp Tịch Nhan nhanh chóng phân tích, chần chờ giây lát, bỗng nhiên túm lấy ông quần người đàn ông, “Anh tìm họ giúp em chứ?”
“Ừm.”
“Anh thề đi!”
“Ừm,… Anh thề, sau khi làm lành với cục cưng, anh nhất định sẽ đi tìm cha mẹ!’
Đây là… thêm điều kiện trước??? Diệp Tịch Nhan im lặng.
Chỉ muốn véo to tai anh ra nhưng ngẫm lại thì thấy tên chó ch*t này nắm được tử huy*t của cô nên chắc chắn đang đắc ý muốn ch*t, nói mang em trai đến thủ đô chữa bệnh tám chín phần là nguy trang, chính là muốn xem cô có dùng kế ve sầu thoát xác lăn đến đi tìm cha mẹ không mà, tên chó ch*t này, nhìn thì ngu ngốc kỳ thực khi nghiêm túc thì rất thông mình, thật sự là muốn mình tức ch*t, tức ch*t, tức ch*t, tức ch*t, tức muốn bóp ch*t anh mà!
Triệu QUang Minh ra thì thấy người phụ nữ lang thang tự xưng là “Tiểu Nghiêm” đang định diễn lạt mềm buộc chặt, quỳ xuống đất thút thít cầu xin tình yêu.
Mà đại ca anh như đang hãm sâu không có cách nào tự kiềm chế, giống như con chó chỉ biết gật gù.
“Ôi thật vê lờ.”
Triệu Quang Minh vén tay áo túm cô ta, “Đừng có diễn, không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của bản tôn đâu! Định bắt chước chị dâu đã qua đời để cạy góc tường đại ca tôi đúng không, không nhìn xem mình bao cân bao lượng, mặt mũi hình dạng thế nào…”
Còn chưa nói xong, Diệp Tịch Nhan cho cậu một vả. “Ngậm miệng, tên bốn mắt, nhịn cậu lâu lắm rồi đấy.” Triệu Quang Minh che mặt ngây người.
“Còn nói câu nữa tôi sẽ bảo Tôn Á ly hôn với cậu!” Diệp Tịch Nhan phiền muốn ch*t, trực tiếp trút giận lên người Triệu Quang Mình, “Lại tìm ba tên cường tráng
cho cô ấy!”
“Chị dâu, chị dâu ruột thịt của em, đúng thật là chị rồi!” Triệu Quang Minh quỳ bịch xuống, khóc lóc túm lấy cô, ” Em biết ngay chị âm hồn không tan nhất định sẽ trở về, không nhìn lầm, hoàn toàn không nhìn lầm, chị trở về thật rồi! Mặc dù xấu xí hơn chút nhưng không sao, chúng em nhìn trúng nội tâm hèn hạ vô sỉ, chẳng liên quan gì đến dáng vẻ xinh đẹp dối trá lọc lõi kia…”
Còn chưa nói xong, Hứa Vong Xuyên bịt kín miệng cậu, “Đừng có nói lung tung, cục cưng của tôi bên ngoài hay bên trong đều đẹp như thiên sứ.”
Triệu Quang Minh vội vàng đổi giọng, “À đúng đúng đúng, quả thật là quan thế âm tái thế, thánh mẫu maria thời đại mới ~”
“Cậu ngậm miệng đi!”
Diệp Tịch Nhan chẳng thèm để ý.
Nghĩ ngợi thế nào túm lấy Triệu Quang Minh hỏi: “Cha mẹ tôi không ở thủ đô à?”
“Đúng… Đại ca còn đặc biệt giao nộp một xe thuốc thang khan hiếm để hỏi tin tức, nhóm tay chân thu được đồ mới nói không tìm thấy người, đúng là không biết xấu hổ.”
“Cậu cũng đến nhà tôi? Có phát hiện gì không?”
“Có! Phòng sách bị chuyển đi sạch, ở máy cắt giấy tôi có nhặt được chút manh mối, ghép lại thì miễn cưỡng đọc được hàng chữ tiếng anh gì mà cải tạo gen… Tôi nghĩ cha mẹ cô 80% đã bị chuyển đến cơ sở nghiên cứu bí mật, không phải nhà cô làm về kỹ thuật khoa học vi sinh vật sao?”
Nghe Triệu Quang Minh nói chuyện, Diệp Tịch Nhan mới yên lòng, thở dài một hơi.
Bắt tới làm nghiên cứu khoa học thì chắc chắn sẽ có cơm ăn. Đó là chiếc bát sắt thời tận thế đó.
Tôn Á đúng lúc đi tới, bảo cô tắm rửa chút.
Hứa Vong Xuyên vội nói buồng sau toa xe có phòng tắm lớn, trước kia là phòng VIP cực lớn, có thể ngâm mình trong bồn tắm.
Lúc nói chuyện, mắt anh loé sáng như sao, không biết đang suy nghĩ chuyện tốt gì. Diệp Tịch Nhan nhíu máy né tránh, Tôn Á vội vã ngăn giữa hai người, “Tịch Nhan lâu ngày chưa tắm rửa, tắm ở phía trước đi, tôi còn có thể hỗ trợ kỳ cọ.”
Hứa Vong Xuyên, “Anh cũng có thể.” Diệp Tịch Nhan, “Cút.”
“…”
“Trừng cái gì mà trừng, có cút không?”