Ánh chiều tà màu quýt chiếu sáng cả người cô, hình như chỉ trong chớp mắt đã khiến con chó lớn nhớ lại bao nhiêu ký ức không thể nào quên được ——trong khuôn viên trường học hơi nhá nhem, cô đứng dưới tán cây hôn anh đến nghẹt thở, khuôn mặt nhỏ đắc ý còn vương giọt nước mắt trong KTV, tay nắm chặt tay trong con hẻm nhỏ thôn Thành Trung, hẹn hò ở ban công, thở dốc trên giường bệnh, dây chuyền sinh nhật, đêm khuya tại công viên với vô số zombie, cơ thể lạnh giá không sức sống trong ngực… Từng thước phim quay chậm, giày vò khiến anh muốn nổi điên.
Diệp Tịch Nhan luôn nói anh là con chó lớn.
Thế nhưng làm gì có chủ nhân nào lại vứt bỏ chó của mình? Anh không giữ được cô.
Được.
Vì sao Bì Bì cũng không giữ được cô?
Anh làm sai, không phải chó ngoan, nhưng Bì Bì đã làm sai điều gì? Ngay cả nó cô cũng không thèm quan tâm, ý chí sắt đá, máu lạnh vô tình.
Tôn Á kinh ngạc nhìn qua, lau mặt rồi ngay sau đó oán độc nói với Hứa Vong Xuyên, “Cậu ấy mà đi, anh đừng mong tìm được người quay lại!”
Hứa Vong Xuyên chấn động, gào: “Cục cưng, đừng đi!” Hỏng bét, chó ch*t, vậy mà vẫn nhận ra!
Diệp Tịch Nhan khẽ run rẩy, kiên quyết nhảy.
Đáng tiếc là chậm một bước, Hứa Vong Xuyên giữ chặt cổ tay cô rồi hung dữ đe doạ, “Dám chạy, anh lập tức giết Bì Bì làm món chó thui.”
Bì Bì nghiêng đầu:?!
Thế là tình yêu… lại biến mất sao?
Diệp Tịch Nhan trợn mắt, “Bỏ ra nhanh, anh định hù doạ ai thế hả?” “…”
“Buông tay!”
“Cha mẹ không ở thủ đô, cục cưng đừng đi.” “Ai không ở?”
“Cha mẹ vợ.” “…”
Diệp Tịch Nhan mãi mới phản ứng lại, nét mắt biến ảo khó lường, lúc thì gọi những từ buồn nôn, lúc thì lại lo lắng an nguy của cha mẹ, không nhảy xe lửa nữa, thân phận cũng chẳng phủ nhận, trái lại vặn chặt lỗ tai anh hỏi, ” Nói cho rõ ràng, cha mẹ em thế nào?”
Hứa Vong Xuyên nhanh chóng thừa cơ ôm người về toa xe, dùng chân đóng chặt cánh cửa, vẫy Bì Bì lại gần.
Sát bên chân là chó, trong ngực là người yêu tưởng mất mà lại còn, khuôn mặt xám xanh như sắp ch*t cuối cùng cũng có chút màu sắc sự sống.
Cả người ùng ục, ùng ục, như ngâm giữa bể hạnh phúc.
Tôn Á thức thời đứng dậy, đi vào phòng điều khiển tìm kiếm chồng đang khàn giọng u u a a, lại dùng bộ đàm liên hệ với bác sĩ Ngụy, bảo ông cứ tiếp tục nghỉ ngơi ở gian phòng, tạm thời đừng đi ra.
Có những chuyện, chỉ bọn họ mới có thể giải nút thắt trong lòng nhau. Tôn Á khóc rồi lại cười, hơi hơi không được bình thường.
Triệu Quang Minh vội hỏi vợ làm sao vậy, có phải thấy chỗ nào không thoải mái không, sớm biết thủ đô không có dị năng giả chữa trị thì chẳng mang cô theo, vốn muốn ăn ké kiểm tra trước sinh, kết quả trên đường gặp chuyện lo lắng hãi hùng.
Tôn Á nắm tay cậu nói, ” Không, em đi làm đúng, không đi mới sai.” “Có ý gì?”
Tôn Á kề sát tai cậu thì thầm.
Triệu Quang Minh càng nghe mặt càng trắng, như gặp quỷ nháo nhác nhìn trước ngó sau, mông kẹp chặt lại một chỗ, hồi lâu ê răng nói:” Quả thật là cô ta?”
Trời đấy ơi, đúng là yêu nghiệt.
Lúc đó, nhịp tim hô hấp đều ngừng. Khi lấy người ra khỏi tủ lạnh, vừa lộ cái đầu đã khiến Tôn Á sợ hãi không thôi, Lý Nhược Nam đi cùng phải lấy ga giường bọc lại, chừa chút thể diện cho người đã mất. Bộ dạng ấy còn sống lại được… Nực cười hơn cả trận đại chiến Sadako và Kayako, Diêm Vương nghe xong chắc phải xé sổ sinh tử.
“Hay là có người giả mạo cô ta đến dụ dỗ đại ca?” Tôn Á khẽ giật mình, chớp mắt mấy cái.
“Vợ à, em quá ngây thơ, biết Tưởng Y Y định thượng vị thế nào chưa? Sau khi trở về từ khu nghỉ dưỡng, người phụ nữ kia ngày ngày lấy lòng các ông bà già trong căn cứ, nghe ngóng cách ăn mặc, cách nói chuyện làm việc của Diệp Tịch Nhan… Chẳng phải trước đó Tưởng Y Y thích mặc Hán phục cài trâm sao, giờ đều buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc quý giá đấy sao?”
Cũng không phải là Diệp Tịch Nhan thích thứ xa xỉ.
Chỉ là nhiều tiền không có chỗ tiêu, cái gì quý thì mua, suốt ngày ăn mặc như thanh niên nhà giàu phá gia chi tử.
Tôn Á lắc đầu, “Không, em không có nhận lầm, chính là cậu ấy.”
“Ài, nói em cũng chẳng rõ, đại ca anh giờ như vua một cõi, phụ nữ muốn ngủ với anh ấy nhiều không kể xiết! Anh ấy không muốn tìm thế thân, hay nói là không chịu nổi để kẻ khác thay thế cô ta!”
Cậu đã từng xem thường Diệp Tịch Nhan, cảm thấy nữ nhân này tim như cái sàng, chỗ nào cũng chỉ tính toán chi li, sớm muộn sẽ hại ch*t bọn họ. Nhưng sau khi cô đi, nhìn đám lâu râu đằng sau vai không thể khiêng tay không thể nâng, chỉ biết hô cứu mạng, Triệu Quang Minh cảm thấy lòng trống rỗng.
Huynh trưởng như cha. Trưởng tẩu như mẹ.
Mặc dù cô ta không phải là cô gái tốt, nhưng lại là một người phụ nữ tài giỏi, tay chống nửa bầu trời… Sặc, tóm lại, cậu nhất địnnh sẽ canh chắc cửa phòng đại ca, không cho ả xấu xa nào đạt được, “mẹ kế” cái gì chứ, mau mau cút đi.
…
Diệp Tịch Nhan lấy ra cuốn sổ nhỏ bằng lòng bàn tay ghi lại lời nói của Hứa Vong Xuyên, như thẩm vấn tội phạm, thấy chỗ nào không hợp lý còn so sánh trước sau, hỏi kinh đến mức khiến anh lắp ba lắp bắp như cắn phải đầu lưỡi.
“Cha mẹ em không có khả năng rời khỏi thủ đô, chúng em đã nói hôm liên lạc rồi.”
Sau khi liên lạc toàn bộ bị cắt đứt, trừ phi ch*t đói hoặc bị uy hiếp bởi người thân, hai người sẽ không tuỳ tiện rời đi. Theo cô biết, giai đoạn sau tận thế, mặc dù thủ đô thiếu thốn tài nguyên nhưng lực lượng vũ trang và nhân tài công nghê cao chiếm hàng đầu, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, không có khả năng ép cha mẹ phải chạy trốn nhanh đến vậy.
“Em… Em thấy anh nói chuyện không lưu loát, ắt có giấu diễm.” “Đổi Triệu Quang Minh tới nói.”
“Cục cưng… đừng mà…” Mãi mới nó được hai câu sao đã muốn đổi người rồi? Triệu Quang Minh đã kết hôn, chứng hôn còn là anh đó, sao cô có thể nói chuyện với đàn ông đã có gia đình chứ?