Hứa Vong Xuyên che trán cười khẽ, giữa thanh thiên bạch nhật mà gân xanh nảy bần bật trên mặt, răng không tự chủ mà mài ken két vào nhau, như đang đánh giá cô có chỗ nào ngon để gặm, “Diệp Tịch Nhan, quả nhiên em chẳng thay đổi chút nào.”
“…”
“Vì để gạt anh còn nói yêu anh.”
“…Thật, em yêu anh mà.” Cô ôm cổ anh còn lắc lắc.
Đáng tiếc chiêu cũ không còn tác dụng, chỉ nhận lại sự châm biếm.
Hứa Vong Xuyên cười như khóc, một quyền đánh vào xe lửa, lực khá mạnh, thân xe nghiêng cả đi, lớp sắt lõm hẳn vào.
Mẹ ơi!
Diệp Tịch Nhan cứng đờ, sau đó im lặng ôm chặt đầu mình. Trái lại anh không cắn cũng không đánh.
Chỉ ôm người về, sau đó lấy ra sợi xích sắt đã chuẩn bị sắn, một cái vòng bằng da nhìn rất thoải mái để tròng vào cổ, một cái là khoá, giống như cái khoá tiện tay còng cô vào xe. Con mẹ nó, hoá ra chỉ đợi cô phạm sai lầm!
Lần này Diệp Tịch Nhan thực sự sợ hãi, cô ôm tay anh khóc đến run người, ai thấy cũng thương, “Chồng ơi em sai rồi.”
“Sao em sai được, là anh sai.”
“Không không không, là em sai, anh đừng tức giận, cục cưng liếm dương v*t cho anh nhé?”
“Tự đeo hay anh đeo cho?” “Không thể không đeo sao!”
“Em nói xem?” Anh xoay người đỡ khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bé bằng lòng bàn tay, dịu dàng vuốt ve, giọng điệu cực kỳ hoà ái dễ gần, nhưng nội dung thì khiến người ta rơi lệ, “Ngoan, sinh bé con xong thì thả ra, nhanh lắm.”
“Hả?”
“Hai đứa.”
“Hả??”
“Ba đứa.”
Diệp Tịch Nhan giành lấy vòng cổ két cái khoá lại, hung ác nói:” Im miệng.”
Hứa Vong Xuyên thoả mãn sờ mái tóc đen nhánh mềm mại, đầu ngón tay quấn rồi đùa nghịch lọn tóc, chơi xong thì giắt nó vào mang tai cô và nói:”Cơ thể hết bệnh thì không thể làm cá ướp muối, ngoan ngoãn chờ anh trở lại rót đầy huy*t d*m.”
“Hứa Vong Xuyên.”
“Suyt.” Anh ấn chặt vào đôi môi đỏ tươi, cười dài, “Nghĩ kỹ rồi hãng nói tiếp, cũng biết lão tử nổi điên sẽ ra sao mà?”
“Chồng đi mau rồi về nhé, nhớ anh lắm lắm lắm luôn.” Co được dãn được.
Đó mới là Diệp Tịch Nhan.
Yêu đương tử tế cô không muốn cứ thích bức ép người ta phải nổi điên. Gân xanh trên mặt người đàn ông dần chìm xuống, anh kéo cổ áo rồi bất ngờ nhào lên hôn cô. Mùi máu tươi đi vào theo sự xâm lược của răng mà môi rồi tràn vào khắp khoang miệng, hung hăng ma sát rồi nghiền ép đôi môi mềm ngọt như mật, tối qua anh đã nhẫn nhịn vì thương cô, hôm nay cất chỗ thương yêu đó lại, cắn đầu lưỡi, liếm môi, cổ họng bị lưỡi dài khuấy động hết lần này tới lần khác, hơi thở dần ngắn lại khiến Diệp Tịch Nhan thiếu dưỡng khí trợn trắng mắt, thật là khó chịu vậy mà núm v* thì cứ dựng thẳng đứng lên.
Cô ưm một tiếng, đưa tay đẩy.
Hứa Vong Xuyên bắt trọn bên v*, nắn bóp thật mạnh, lặp đi lặp lại sau đó nhẹ nhàng khều núm v* qua lớp vải vóc.
“Ngứa?”
Cô lau nước bọt, run lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh. “Không nói?”
“Ngứa.”
“Không có anh thoả mãn, khoảng thời gian này có tự sờ không?” “Không, em không giống anh chỉ biết phát t.ình.”
“Có mơ thấy anh không?” “Một chút xíu.”
Liếm sạch nước mắt ở khoé mắt cô, Hứa Vong Xuyên đột nhiên nói:”Có biết không, thật ra anh rất thích nhìn em khóc, yêu kiều lại bướng bỉnh, mỗi âm tiết như gãi ngứa tim anh, thế nhưng anh không nỡ, em vừa khóc là anh đã mềm lòng… Về sau sẽ không mềm lòng nữa, chỉ muốn nhìn em khóc mỗi ngày, vừa khóc vừa dùng sức kẹp chặt dương v*t của anh.”
“…”
“Kẹp cho tốt thì sẽ mang em ra ngoài hóng gió. Nếu có ý chạy trốn hoặc tố cáo với người khác sẽ đánh nát mông.”
Diệp Tịch Nhan co rụt người, theo bản năng giấu mông đi, sao anh biết cô muốn kiện cáo?
“Đừng liên hiệp với bọn họ phản kháng anh, chồng em điên lên là giết hết.” Diệp Tịch Nhan:!
Hứa Vong Xuyên nói xong, lạnh lùng đứng dậy, ấn vào đầu dương v*t đang ngẩng đầu làm cho nó mềm nhũn rồi quay người ra ngoài.
Diệp Tịch Nhan kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, muốn dùng cách mọi lần, bẻ gãy tay chân thoát khỏi xiềng xích, nhưng sau đó lại giật mình cổ cũng đeo vòng, vặn gãy cổ sợ cũng chẳng thoát được còn có thể chơi mất mạng nhỏ. Cô thực sự có ý nghĩ muốn tự tử nhưng không nỡ ch*t thật.
Chẳng còn cách nào, cô gái đứng giữa mâu thuẫn. Dây xích vừa vặn đủ đến phòng vệ sinh.
Nhưng không có khả năng kéo ra được khỏi cửa, chó ch*t tính toán khá lắm.
Lòng cô rối bời như con ruồi không đầu, đang nghĩ xem từ lúc bắt đầu mình đã làm sai chỗ nào, nghĩ tới nghĩ lui bỗng nhiên phát hiện —— hoá ra cái gọi là đàm phán mà cô nói, với Hứa Vong Xuyên chẳng là cái đinh rỉ gì.
Người đàn ông này vốn không quan tâm cô có dị năng hay không, có giá trị cao thế nào, anh chỉ muốn giữ cô lại để chơi ch*t cô, còn những việc khác thế nào cũng được.
Nói trắng ra là một tên rác rưởi yêu đương đến bại não.
Đàm phán trước đó chỉ là đàn gảy tai trâu, giải thích quyền lợi, tổn thương tình cảm còn tàn nhẫn kích thích mạnh khiến con chó tức giận đến cực điểm, cảnh giác gấp bội —— dù sao đối với loài chó, còn có gì đáng sợ hơn việc chủ nhân vứt bỏ mình tận hai lần?
Haiz, phiền ghê.
Diệp Tịch Nhan nằm xuống, rung chân. Tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp, vậy dứt khoát ăn hết chỗ dâu, ăn xong cuống vứt lung tung lên giường, không ném vào thùng rác cho bẩn ch*t anh đi.
Đáng tiếc bẩn không ch*t được.
Hứa Vong Xuyên mang về một hũ mứt quả mới tinh cùng bọc dâu bạch ngọc, nhặt cuống dâu cô ăn còn thừa ném thẳng vào miệng mình, ăn xong còn bảo lần sau cô đừng ném lung tung, cứ trực tiếp nôn vào miệng anh này.
Cực kỳ tốt tính, ôm cô rồi đổi ga giường vỏ chăn, lại tốt tính ôm cô trở lại giường và cười cười, “Muốn ăn cơm tối không?”
“Ừm?”
“Cởi quần áo ra để anh chơi ba hiệp thì cho em ăn.”
“Hửm?” Diệp Tịch Nhan nhảy dựng lên kéo tai anh, “Thật sự là to gan lớn mật, dám ngồi lên đầu bà cô này à!”
“Hiện tại em mới là chó của anh.” Người đàn ông kéo sợi dây xích lôi cô vào ngực, cười cực kỳ đáng sợ, “Không giao phối không có cơm ăn, hiểu chưa?”