Diệp Tịch Nhan ngẩn ngơ.
Quả thực vì miếng ăn cô cái gì cũng dám làm. Con người trong lúc đói bụng thì luôn để bản năng chiến thắng lý trí, chỉ khi ăn no uống đủ, đói khát biến mất lúc đó lý trí mới trở về, đương nhiên điều này là cô có sự trải nghiệm sâu sắc để ngộ ra.
Linh hồn chẳng có gì đang nhắc đến. Tôn nghiêm là để tăng giá chờ bán. Thay đổi còn nhanh hơn thú vật.
Đại khái ai cũng đã từng xem thường gái đi*m.
Nhưng khi phụ nữ chỉ là phụ nữ, đàn ông chỉ là đàn ông, tất cả chẳng qua đều có thể đổi thành tài nguyên.
Diệp Tịch Nhan bình tĩnh nhìn Hứa Vong Xuyên với đôi mắt sâu thẳm, đột nhiên cười cợt, dung nhan tuyệt lệ khiến người ta phải sợ hãi, ” Đúng lúc em đang ch*t đói, kiếm đâu ra người nguyện ý ngủ cùng chó mỗi ngày bây giờ. Xem lại gương đi, Hứa Vong Xuyên, người không ra người quỷ không ra quỷ, kể cả mang thai thì đứa trẻ sinh ra cũng là quái vật.”
“…”
“Anh cho rằng tất cả người mẹ đều chịu nhục vì con cái sao? Bàn tính đừng đánh quá vang dội, làm không tốt em sẽ hận cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.”
“…”
“Nhìn cái gì, có giỏi thì cắn ch*t em đi!” Cô ngửa đầu, mắt cũng không chớp.
Cược anh không nỡ.
Anh đương nhiên không nhỡ, nhưng nếu lùi một bước sẽ mất đi cả quyền thương lượng, sẽ bị túm như con chó ch*t. Thật ra túm dắt kéo gì cũng chẳng sao, nhưng có trời mới biết Diệp Tịch Nhan ghét bỏ anh thế có thừa cơ chạy trốn không.
Anh không có lập trường giữ chân cô. Lại như bị điên liều mạng giữ cô lại.
Đại khái ai cũng vậy, xây lầu cao trăm thước chỉ vì muốn hái trăng sao.
“Cái này rất ngọt, anh đã ăn thử.” Hứa Vong Xuyên bốc một quả dâu bạch ngọc nhìn sang, cười đặc biệt mê người, “Chỉ có một khoảng nhỏ, vặt sạch rồi, Tôn Á và bác sĩ Nguy chỉ được chia hai quả.”
Anh cắn một quả, cố ý để tràn nước ngọt ra khoé miệng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Tịch Nhan không ngừng nhét vào miệng mình.
Khuôn mặt lạnh lùng của cô gái dần không bình tĩnh nổi, mắt thấy chỉ còn mười quả, nhảy qua bóp mồm anh, ” Ngậm mồm, không được ăn nữa, ăn sạch em ăn cái gì?”
“Ăn mứt hoa quả.” “Em muốn ăn cái này!”
“Em mắng anh.” Hứa Vong Xuyên tiếp tục nhai, răng nanh lập loè ánh sáng trắng khiếp người, “Còn mắng cả đứa trẻ chưa sinh ra đời, Diệp Tịch Nhan, em đoán xem lão tử có cho em ăn không.”
Khí hậu tận thế dị thường, rất nhiều rau quả đều giảm sản lượng thậm chí không kết quả nổi.
Có trời mới biết lần sau đi qua có mà ăn không. Anh thì lợi hại rồi.
Diệp Tịch Nhan vươn tay ra cướp, tức giận mắt đỏ hồng, khuôn mặt diễm lệ hiện ra nét vênh váo hung hăng yêu kiều. Đều nói người tình trong mắt hoá tây thi, Hứa Vong Xuyên chưa hề nhìn cô qua filter, giờ nhan sắc của Diệp Tịch Nhan cao hơn một tầng, nào chỉ là filter… Mắt thường cũng thấy hào quang bảy màu như thần tiên.
Xiềng xích lay động tạo tiếng đinh đang.
Người đàn ông giơ cao tay, nâng đĩa lên, buồn bực nói:” Diệp Tịch Nhan, em chỉ biết bắt nạt anh.”
“Hửm? Ai bắt nạt ai cơ?”
“Anh tiêu hết tiền để theo đuổi em, em lại làm trò mắng anh trước mặt thầy cô học sinh toàn trường. Anh buông tay, em lại tới khiến anh sống chẳng dễ chịu, nhất định dụ dỗ bằng được… chờ anh không thể rời mắt, mất hồn, em lại câu tam đáp tứ khắp nơi với những thằng khác, chính là muốn tìm nhà dưới. Hiện tại tốt rồi, đã thức tỉnh dị năng chữa trị, tương lai tươi sáng nên ai cũng phải núp dưới váy em đúng không? Trước kia còn đuổi theo dỗ dành anh, hiện tại chỉ biết mắng chửi người, có phải muốn có thế lực đúng không?”
Diệp Tịch Nhan co rụt người. Cũng không thể bảo anh nói sai.
Con chó này nhiều khi thông minh kinh người.
“Đừng cho rằng anh không nỡ.” Anh bỗng nhiên nóng nảy, há mồm đổ hết chỗ dâu tây vào miệng, thật sự là miệng như vực sâu, vậy mà không để lọt viên nào!
Quai hàm người đàn ông nhích tới nhích lui, mắt ứa lệ, nhíu mày nhìn cô, “Không ngoan ngoãn dỗ dành anh, về sau anh ăn thịt em chỉ uống canh, anh ăn rau quả, em chỉ có nước tương muối!”
Diệp Tịch Nhan cắn môi lật đĩa lên nhìn, quả thực không để thừa một quả, lập tức giận tím mặt, chạy về giường quay mông cho anh xem.
Hứa Vong Xuyên hèn hạ bơm thêm, “Rất ngọt, tươi mới nên ngon lắm.” “… Không nghẹn ch*t anh đi.”
“A, sao còn dư một quả thế này.” “Hở?”
Diệp Tịch Nhan như cá nước mặn xoay người, trong khoảnh khắc bị người đàn ông túm lại hôn tới tấp.
Mùi trái cây chua ngọt tươi mát, là dâu, thịt quả nhai nát cùng nước ngọt trôi vào miệng cô, không thể miêu tả mùi vị. Cô định cắn nát đầu lưỡi cho anh nếm thử chút đau đớn thế nhưng nước dâu ngon quá, nếm ngon ngọt khiến hàm răng Diệp Tịch Nhan hơi thả lỏng, cái lưỡi linh đương tìm kiếm khắp nơi, từ chỗ gốc lưỡi đến khe răng cuối cùng, tất cả đều là lãnh địa của cô… Cơ thể Hứa Vong Xuyên như nhũn ra, rên một tiếng đau đớn, nặng nề đè xuống.
Rất thích được cô hôn.
Thật sự không thể nào cai được.
Ăn tới tầm, miệng Diệp Tịch Nhan tràn ngập vị chua, cô đá tới đá lui, tay nhỏ đẩy loạn.
Mùi dâu dần tan đi.
Mùi máu tanh nồng đậm trong miệng người đàn ông lại đánh úp tới, hàm răng kiên cố sắc bén làm người ta hoảng hốt.
Hứa Vong Xuyên lui người lại, ánh mắt lưu luyến như phủ lớp sương mù, đôi môi luôn trắng bệch giờ hồng rực như đào mật, bên trong khoang miệng cũng là màu đỏ hồng, màu sắc thay đổi quá xinh đẹp, sao miệng của một người đàn ông có thể đẹp nhường này.
Diệp Tịch Nhan đưa tay đụng vào, anh ngậm ngón tay cô, si mê dùng đầu lưỡi chơi đùa.
Nước bọt thuận theo đốt ngón tay chảy tới cách tay trượt vào hõm nách. Lạnh.
Lại tanh.
Hứa Vong Xuyên nhả ngón tay ra, như con chó lớn nghiêng đầu liếm sạch nước bọt, một chút, một chút lại một chút, cứ như liếm đầu ngón tay cũng có thể thu được khoái cảm cực lớn, đợi cô nắm chặt tay thở hổn hển thì cởi quần áo ra, vết cắn dữ tợn dưới ánh đèn tường tạo thành những vết lõm sáng tối đậm nhạt, hoá trang cho người đàn ông như thành con ác quỷ địa ngục.