Diệp Tịch Nhan dời mắt, có chút khó chịu.
Anh cấp tốc liếc nhìn cô rồi yên lặng điều chỉnh ánh đèn cho yếu đi. “Đừng sợ.”
Ánh đèn tối đến cực hạn, cảm giác ngột ngạt của vết sẹo mang đến cũng biến mất.
Trong bóng đèn nhập nhằng mờ mịt, cô chỉ có thể phân biệt hình dáng cơ thể vãm vỡ cường tráng.
Không phải chưa từng thấy cơ thể này, nhưng anh giờ đã to lớn hơn, đường cong cũng mê hồn hơn, vai rộng eo hẹp, mông vừa căng vừa mẩy, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ và bản chất hoang dại. Ánh sáng đầy đủ còn có thể thấy rõ màu da lúa mạch nhắn mịn khoẻ mạnh cùng cái mặt vừa chảnh vừa thối, hiện tại chỉ mường
tựa được hình dáng, trong bóng tối giác quan Diệp Tịch Nhan càng phẳng lặng tinh tế ——
Hứa Vong Xuyên xoay người, phủ phục, liếm.
Lưỡi dài lạnh băng trượt qua rốn, bàn tay to tìm tòi, đồ bảo hộ và nội y giữ ấm đều bị cởi ra, đốt ngón tay lạnh buốt áp vào mông thịt ấm áp, chà đạp, nâng lên. Hơi thở phun vào khe huy*t, lạnh, không có nhiệt độ con người.
Cô quen thuộc với anh, trước nay đều thích anh ân ái, tình cảm sôi sục, cảm giác cơ thể hoà tan làm mê đắm cỡ nào, nhưng khi hàm răng sắc nhọn ngay ngắn lặng lẽ phủ lên, đụng vào hoa huy*t mềm mại mẫn cảm, Diệp Tịch Nhan kêu lên sợ hãi.
Chân run.
Tiếp theo đó xiềng xích lay động, rung rung theo.
Trong bóng tối, động tác và nhiệt độ của anh như zombie vậy.
Hứa Vong Xuyên mơn trớn bắp chân căng cứng, từ bỏ việc mút nhuy hoa, chuyển đến liếm đôi chân đang co quắp. Bàn tay rộng mềm dai xoa bóp mu bàn chân đẹp đẽ nhỏ nhắn, răng chần chờ một lát rồi cắn nhẹ, sau đó dùng môi và lưỡi liếm láp trấn an.
“Anh không phải quái vật, cục cưng, anh còn là người đàn ông của em.” Diệp Tịch Nhan rên rỉ một tiếng.
Ngước mắt nhìn lại.
Thân trên cô thì cồng kềnh, áo bông cuộn chặt, áo len cởi loạn, nhưng thân dưới thì trụi lủi chỉ có đôi chân dài mảnh nhạy cảm đang bị Hứa Vong Xuyên thoả thích đùa bỡn.
Ít nhiều cũng có chỗ quái dị. Nhưng lại rất thô lỗ.
Anh luôn cộc cằn thô lỗ, từ khi học được cách ân ái, từ ánh mắt đến động tác, mỗi giây mỗi phút đầu nào xâm phạm cô.
Hứa Vong Xuyên ngậm ngón chân, gặm mút rồi nhả ra, đầu lưỡi liếm qua kẽ chân rồi đảo quanh gang bàn chân.
Diệp Tịch Nhan khó nhịn vặn vẹo, đá một cước, đạp ra ngoài nhưng lại bị bàn tay lớn tóm được, anh dán mặt lên chân cô, cúi đầu thở dốc, khoé miệng đều là nước bọt óng ánh.
“Giẫm anh.”
Diệp Tịch Nhan giật mình, chân đã bị người đàn ông đè vào háng đang dạng ra.
Đồ lót màu xám đậm siết chặt, đồ chơi của anh bị vải vóc bọc chặt, đột nhiên bật ra, lắc lư.
Thật to.
Càng giẫm càng to.
Côn th*t nóng hổi khác biệt hoàn toàn với nhiệt độ cơ thể, hơi nóng truyền đến lòng bàn chân làm Diệp Tịch Nhan bỏng phải lắc chân một cái. Hơi thở không thể khống chế gấp rút hơn, khoé mắt cô ửng lên, cánh môi mấp máy, đã định phải há miệng mắng to để lớp phòng bị của anh phải sụp đổ nhưng khi Hứa Vong Xuyên lấy lòng cười, vừa ngoan ngoãn vừa có chút tự ti, một loạt đinh bạc trên xương quai xanh ánh lên ánh sáng nhạt như đâm vào lòng người.
Đều nói phụ nữ không được thương tiếc đàn ông. Nếu không sẽ chỉ gặp chuyện không may.
Nhưng quả thực cô rất đau lòng.
Trước kia Hứa Vong Xuyên cũng tự ti nhưng khi tự ti sẽ giở tính xấu, điên rồi ném đồ gì đó, không ăn vạ được thì sẽ tránh đến xó xỉnh cam chịu rồi tự an ủi bản thân, giống như để cô biết sẽ ch*t ngay. Bây giờ thì không chút nào che giấu, thậm chí xem như thẻ đánh bạc cố ý lộ ra để cô tiếc thương.
Như chó hoang xưng vương xưng bá ở đầu đường, gặp ai cũng cắn, không có việc gì thì gầm hai tiếng doạ khóc đứa trẻ con, một ngày kia lại ngoắc ngoắc đuôi lộ ra vết thương ở bụng, ríu rít lầm bầm chỉ vì muốn nhiều người thương tiếc nhìn nó thêm hai cái.
Cớ gì phải thế.
Diệp Tịch Nhan mím chặt môi, đè nén sự sợ hãi, chậm rãi mở rộng đùi.
Ánh mắt anh sáng lên, vùi đầu hút, muốn cắn cho cô xíu đau nhức để nhớ kỹ anh nhưng cũng sợ hù doạ cô, giấu răng dùng môi lưỡi liếm láp, chui vào.
Nhuy hoa dần có nước chảy, mang theo một mùi hoa sơn chi ngấm xương tuỷ, anh mút như bình thường, nhưng so với ngày xưa còn ngọt ngào hơn, cơ thể dần ấm áp, huyết dịch đóng băng trong cơ thể như được phá băng, bắt đầu lưu động, tuần hoàn.
Hứa Vong Xuyên thở dài, xọ xát vào cánh hoa đỏ tươi.
Không biết là do dị năng của cô quấy phá hay chính bản thân cô là giải dược của anh.
Ăn uống càng thêm vui vẻ.
“Tịch Nhan, có thể liếm vào trong không?” Hứa Vong Xuyên liếm âm đế rồi nhô đầu lên, mũi còn dính d*m thuỷ, ánh mắt vừa ấm vừa ngậy nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng cô gái thì dần ch*t lặng.
Cô che mắt, cắn môi bật cả máu.
Mồ hôi thấm ướt cổ, tóc đen uốn lượn dính chặt vào, bởi vì dùng quá sức, vòng cổ như thít vào da thịt tạo ra dấu đỏ nhàn nhạt.
“Anh… đáng sợ đến thế sao?”
Hứa Vong Xuyên tới gần, chậm chạp đưa ngón tay vào mái tóc lạnh cóng, ánh mắt chần chừ đảo quanh khuôn mặt nhỏ yêu nghiệt, sau đó sụp đổ.
Diệp Tịch Nhan khóc, môi run run. “Làm sao vậy? Hả?”
Cô rất ít khi nhớ đến sự kiện kia, nhưng cơ thể lại nhớ rất rõ —— Diệp Tịch Nhan từng gặp phải một người đàn ông thích hợp ở căn cứ sống sót, cũng từng sinh ra một chút hi vọng cho cuộc sống, đối phương không cường tráng nhưng biết nhiều hiểu rộng, biết sửa xe và đồ điện gia dụng, còn biết vẽ tranh và gảy đàn ghita, bức phác hoạ sứt sẹo cô vẽ đều do người đó dạy, sau khi tất cả mọi người ngủ hết sẽ tựa bên anh nghe anh đàn ghita.
Không nhớ rõ chi tiết.
Hình như vì một túi bột mì, hay là do nhân viên tuyên truyền nói “hi vọng” và “lý tưởng”, bọn họ tham gia một thí nghiệm, rút máu, xét nghiệm… Sau khi kiểm tra sức khoẻ các loại, cô được sắp xếp giao h.ợp với một nam zombie biến dị không lâu, kiểm tra xem não hoạt động thế nào cùng vấn đề sinh sản của zombie.
Ngón tay cũng bị cắn đứt vào đoạn thời gian đó. May mà cắt khéo, chịu nổi, không biến dị.