Diệp Tịch Nhan co giật nức nở, khóc đến mức lòng Hứa Vong Xuyên cũng đau ê ẩm.
Anh chặn lấy không rút ra, dữ dằn dỗ cô, “Không khóc, phun hai lần thì làm sao phải khóc, chồng chơi em còn không thoải mái sao? Cái bao yếu ớt, gần năm không bị đau, mới làm mấy lần mà, không rèn luyện cho tốt là không được đâu, anh chỉ có mỗi mình cục cưng, ngày đêm đều muốn làm em, khóc khóc khóc, khóc xong là có thể trốn tránh trách nhiệm sao? Em làm vợ người ta chứ phải con người ta đâu, sao dám không cho người ta chơi?”
“Muốn đi tiểu.”
Đừng có mắng, chó ch*t.
Hứa Vong Xuyên đỏ mặt, “À đi tiểu.” “Chân run… dậy không nổi… ôm em.” “Thua em đó.”
Anh chậm rãi rút côn th*t ra, tìm quả trứng rung bật mở rồi nhét vào chỗ sâu trong tiểu huy*t, tiếng gừ gừ từ bụng truyền ra, Diệp Tịch Nhan hét một tiếng, nằm ngửa vật, không thể tin mà nhìn anh.
“Anh làm gì thế, Hứa Vong Xuyên!” Cô sợ răng của anh.
Anh không muốn cô sợ.
Anh muốn hôn cô không kiêng nể, muốn chôn mặt vào bộ ngực sữa mà bú mút, tưởng tượng mình là con cọp gặm ngón chân cô, muốn bú bú liếm liếm gặm gặm cắn cắn, như zombie khao khát từng miếng thịt của cô.
Tử c*ng tràn đầy tinh d*ch, bàng quang cũng tràn đầy nước tiểu, tiểu huy*t còn bị đút trứng rung, Diệp Tịch Nhan suýt chút thì đái dầm, không đợi anh ôm, cô tự mình nhảy xuống giường, thất tha thất thiểu bò vào nhà vệ sinh.
Thật vất vả đứng lên, vặn cửa ra.
Bỗng phần dưới trần trụi bị miệng rộng lạnh giá trơn trượt ngậm lấy, anh ôm chặt mông cô, điên cuồng mút mát, Diệp Tịch Nhan hoảng sợ lui lại, nhưng không lui được nữa, đại não như trống không, tí tách tí tách đái ra, người đàn ông quỳ trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, hầu kết lăn lăn không ngừng, ừng ực uống, uống… không chỉ là nước tiểu, răng còn đụng vào chỗ thịt mềm không chút kiêng kị, khẽ cắn, khẽ kéo, giày vò Diệp Tịch Nhan phải nổi điên.
Cô thật sự sợ anh biến thành zombie cắn tiểu huy*t cô. Nhưng lại rất thích nắm đám tóc trắng ngồi lên mặt anh. Nhìn đi.
Anh hút thật sạch sẽ.
Mút nước tiểu, mút d*m huy*t, Diệp Tịch Nhan run rẩy túm tóc anh, vặn vẹo eo nhỏ cho nó vào sâu trong miệng anh.
Chiếc lưỡi dài lạnh băng chui vào tiểu huy*t, liếm láp, nghiền ép, nhanh chóng khoan sâu thăm dò.
Diệp Tịch Nhan chảy nước bọt, ư ư, mông tròn run rẩy không ngừng, nhưng chỉ được một lát, nhục huy*t đẩy trứng rung ra ngoài lại bị đầu lưỡi Hứa Vong Xuyên đẩy về.
Anh ôm lấy cô mệt nhoài ngã ngồi xuống mặt đấy, liếm lỗ tai, “Dễ chịu?”
Hai đời, Diệp Tịch Nhan chưa từng tiểu vào miệng người đàn ông nào, đâu có thể nói là không thoải mái.
Cô dựa vào ngực anh, “Anh biết xấu hổ không thế, còn cướp nước tiểu với bồn câu.”
“Em còn không biết xấu hổ hơn, dùng huy*t d*m cưỡng gian đầu lưỡi anh.”
“Không nói chuyện với anh nữa, người ta mới tiểu xong dễ chịu lắm, muốn ngủ.”
“Mới hai lần.”
“Em không chạy được, không thể mai làm tiếp sao?” Diệp Tịch Nhan bóp cái mặt thối, “Không cho phép bày cái mặt thối cho em nhìn, phải biết là em không
nợ anh, là anh không đúng khoá em lại ép buộc yêu đương, anh nợ em, nợ nhiều lắm, tốt nhất ngoan một chút, tự mình hiểu lấy, có biết không?”
“Ừm.”
“To hơn một chút.”
“Tuân mệnh, cục cưng bệ hạ.” “…” Miệng lưỡi trơn tru.
Hứa Vong Xuyên ôm người đến giường, liếm liếm chỗ nước rỉ ra khi giao h.ợp, rồi lại hôn cô, Diệp Tịch Nhan xếp lại gối rồi thản nhiên nằm xuống, nhắm mắt, ngủ một hồi lâu lại hung thần ác sát bóp cổ anh, “Không cho nằm sát em, lạnh.”
“Lúc nóng cũng không chịu cho nằm sát, lạnh cũng không cho…” Người đàn ông kéo tay túm người vào ngực, “Cứ sát, sát lại chút không ch*t được.”
Diệp Tịch Nhan meo meo híp mắt, giãy không ra dứt khoát đi ngủ, ngày hôm sau trời chưa sáng đã bị Hứa Vong Xuyên chơi cho tỉnh.
Cô quỳ gối ở mép giường ư ư a a, thoáng chốc thấy có đôi mắt lén lút rình mò ở khe cửa, tập trung nhìn thì thấy không có, cửa khép chặt.
Không bao lâu sau, Tưởng Y Y đến gõ cửa, “Anh Xuyên, đã đến Giang Thị.”
Diệp Tịch Nhan lập tức tỉnh táo, khóc đến tê tâm phế liệt, “Không muốn… Ưm A… Quá nhanh, cứu mạng, đại dương v*t chơi ch*t người… Không thể bắn nữa, Hứa Vong Xuyên, căng… Sắp tràn ra rồi…”
Ngại hiệu quả chưa đủ tốt.
Còn điên cuồng đập vào đùi Hứa Vong Xuyên tạo thành âm thanh bốp bốp vang dội.
Vừa mới tập thể dục buổi sáng xong, đang ôm Diệp Tịch Nhan đút bánh mì nướng phết mứt hoa quả cho cô, người đàn ông mặt ngây đuỗn, sau mới kịp phản ứng, cười hôn cô, “Hũ dấm nhỏ… Còn nói không yêu anh, không yêu mà lại ăn dấm à, anh thấy rõ ràng là em yêu anh ch*t đi được.”
Diệp Tịch Nhan trở tay véo tai anh, “Đổi thành Giang Diễn gọi cửa, anh có tức không?”
“Hắn còn dám đến gọi cửa?!” Hứa Vong Xuyên sờ cái bụng của cô, cảm giác chưa no, lại xé mở gói bánh bích quy phết thêm trứng cá muối đưa tới miệng cô, “Đã nói Tưởng Y Y không có quan hệ gì với anh, anh cứu mạng cô ta thật, nhưng là do Lý Nhược Nam cầu xin, vừa vào cửa đã quỳ xuống khóc như mẹ ch*t không bằng.”
A, mẹ cô ta ch*t rồi.
“Hửm? Lúc em không ở đây, đến cùng là có chuyện gì?” Ra-da bát quái tít tít xuất hiện.
Hứa Vong Xuyên thở dài, tiếp tục hôn mặt cô, “Trở về liền biết, nói ra lão tử cũng ngại xúi quẩy.”