Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 114

Giang Thành, ga tàu cao tốc phía nam.

Nhà ga theo lý chỉ để cho tàu hoả dừng nghỉ, nhưng bây giờ ai quan tâm đến vấn đề này.

Máy móc tinh vi không hoạt động càng dễ hỏng hóc, còn không bằng để bọn họ phá đầu tàu.

Khu công nghệ cao phía nam là khu mới, xây dựng trong thời gian ngắn, đường lớn rộng rãi, tỉ lệ phủ xanh nhiều. Đã quy hoạch xong một số khu công nghiệp nhưng chưa kịp phát triển. Tỉ lệ lấp trống nhà ở xung quanh cũng khá ấn tượng, cho nên liếc mắt nhìn đã thấy nhà lầu san sát cực kỳ phồn hoa, nhưng giờ đi hai bước gặp sóc nhiều hơn là người, hoang vắng hơn cả nội thành.

Trước đó khi bóng bay và tờ rơi rải khắp thành phố nói là trường học ngoại ở chỗ này, kiếp trước Tịch Nhan cũng chưa từng tới đây vì khu công nghệ cao và chỗ giáp nội thành bị cháy lớn, lửa rừng rực nhiều ngày liền.

Kiếp này, lần đầu tiên đến đây khiến cô cảm thấy khá mới mẻ.

Xe lửa không dừng lại ở giữa trạm, cách một đoạn Triệu Quang Minh liền gào to xuống xe.

Sau khi virus bùng phát, các trạm ga bị phong toả khẩn cấp, chẳng cần biết có bị lây nhiễm hay không cũng không cho phép ra ngoài, các hành khách đã thành thức ăn cho bầy zombie, nét mặt kinh hãi phía sau lớp kính, từ đằng xa nhìn lại thì tóc tai rụng sạch, cơ thể khô đét, mặt ngờ nghệch, như con dơi khô.

Khoá cửa cực kỳ chắc chắn, còn có kính chống vỡ, vậy nên nhà ga thông với ga tàu điện ngầm hoàn toàn bị phong toả, nếu như không có trang bị hạng nặng thì khó lòng mà mở ra. Triệu Quang Minh nói, trước kia những cái này dùng để chống lại khủng bố tập kích, bảo vệ người tị nạn, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại.

Có đôi khi hành động của con người, cuối cùng sẽ đi ngược với những thứ mà bọn họ vất vả nghĩ ra.

Bì Bì hơi say xe.

Nhảy xuống đất lần nữa, đi đường cũng phải kiễng chân.

Tôn Á đeo cho nó sợi dây xích, gọi với về phía toa xe:” Tịch Nhan —— Tịch Nhan —— Mau xuống đây, bên ngoài ấm áp lắm.”

Cuối tháng năm, phương bắc còn có tuyết rơi, lạnh như phim <<Tận thế>>. Giang Thành đã xuân về hoa nở, ruộng dốc dưới đường ray phủ kín những bông hoa nhỏ trắng muốt, lá non cuộn xoắn bện lấy nhau, dưới nắng sớm toát ra màu xanh biếc phấn khởi.

Diệp Tịch Nhan nằm sấp bên cửa sổ ngắm nhìn.

Phong cảnh có gì đẹp mà xem, chỉ là chút hoa hoa cỏ cỏ. Rõ ràng cô mới là cảnh đẹp nhất.

Hứa Vong Xuyên thu lại ánh mắt, tháo xiềng xích, nhưng không tháo vòng cổ.

Diệp Tịch Nhan vui mừng hớn mở mặc váy nhỏ, rồi lại khoác chiếc áo len hở cổ, hà hơi lên tấm kính rồi lau sạch sẽ, cắn cái buộc tóc đồng thời bới tóc. Chỉnh trang xong, ngó trái ngó phải, cảm thấy cực kỳ hài lòng với mỹ nhan thịnh thế của mình, nhưng vừa bước tới cánh cửa thì cổ tay lại bị đeo thêm một cái còng.

Cô quay đầu nhìn lại, cũng vì tóc quá dài không dựng đứng nổi, nếu không nhất định biểu diễn màn chiến đấu sùi bọt mép dựng tóc gáy.

“Em là chó của anh sao, Hứa Vong Xuyên, sao đi ra ngoài còn muốn dắt vậy!” “Nói nhảm, rõ ràng em đang dắt anh.”

“Hửm?”

Hứa Vong Xuyên lắp đặt một chiếc vòng cổ ở đầu dây xích nối liền với cái còng ở tay Diệp Tịch Nhan, anh còn đang soi soi vào gương.

Mặt Diệp Tịch Nhan mất đi năng lực tự kiềm chế, trong đầu hiện lên chút hình ảnh không phù hợp với thiếu nhi, thế là cũng chẳng quan tâm đến vấn đề ai dắt ai nữa.

Quả thực dây xích này ở trong tay cô.

Mà quả thực đầu dây đang tròng vào cổ anh. Hình như đúng là cô dắt anh.

Thấy cô nhíu mày như đang suy nghĩ.

Hứa Vong Xuyên chậm rãi đến gần, nắm chặt tay nhỏ vuốt vé, “Đi thôi.”



Mọi người tập hợp.

Bác sĩ Nguy kéo va ly hành lý, đầu đội mũ chống nắng yên lặng đứng chờ, mặc dù đã lớn tuổi như tinh thần sáng láng. Tôn Á dắt Bì Bì đang ỉu xìu nằm bẹp, Triệu Quang Minh đứng ở phía sau nhăn mặt cau mày, tay trái treo túi xách nữ

và một chiếc bình đun nước dung tích lớn, tay phải cầm bộ đàm, cực kỳ có cảm giác “v* em”. Tưởng Y Y mặc váy xoè, cầm ô hoa, tay đeo một chiếc đồng hồ kim cương, đứng cạnh Hứa Tinh Niên nhìn như chị em nhà giàu đi du lịch.

Diệp Tịch Nhan giơ tay lên, lắc lắc cái xích sắt. Quay mặt đi.

Cuộc sống này đúng là đừng nên so sánh, người ta đeo đồng hồ kim cương, cô đeo còng tay bạc, mẹ nó, đúng là mang tội mang nợ mà.

Một cao một thấp với hai chiếc vòng cổ giống nhau, trên cổ Hứa Vong Xuyên còn có thêm sợi dây xích, nhìn qua tưởng rằng vật trang trí, đám người cũng không quá để ý.

Triệu Quang Minh ân cần chào:” Đại ca! Chị dâu!”

Tôn Á hơi đánh mắt thăm dò Tưởng Y Y chưa từng ngẩng đầu, lại cười cười với Diệp Tịch Nhan.

Hứa Tinh Niên ỉu xìu yếu ớt gọi “Anh”, thấy Diệp Tịch Nhan bên cạnh thì mặt bất giác đỏ lên, nhưng nhất quyết không chịu chào.

Cái gì mà chị dâu chứ.

Chẳng qua là hạng yêu tinh dùng thân thể mê hoặc đàn ông thôi, chả phải người phụ nữ tốt lành.

Hứa Vong Xuyên nhìn em trai mình một lát, xác nhận máy phun sương và máy thở đã mang đầy đủ thì gật đầu.

“Xuất phát.”

Diệp Tịch Nhan ngẫm lại thấy hơi sai sai, ngửa đầu hỏi:” Vật tư trên xe lửa thì làm sao đây? Chí ít cũng nên mang theo con gà mái đang đẻ trứng, còn có mứt quả của Tôn Á nữa…”

Cô không quên một thứ nào.

Trí nhớ tốt khiến người giận sôi gan.

Không ai nói chuyện, tất cả dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào cô. Diệp Tịch Nhan nhíu mày:” Làm gì vậy?”

Chưa thấy qua mỹ nữ à?

Tôn Á xích lại gần nhỏ giọng giài thích: “Căn cứ có quy định, khi hành động bên ngoài phải phục tùng vô điều kiện mệnh lệch của đội trưởng, Hứa Vong Xuyên không chỉ là đội trưởng nhỏ bé, còn là người đứng đầu toàn bộ căn cứ, Tịch Nhan, anh ấy sẽ có sắp xếp riêng.”
Bình Luận (0)
Comment