Diệp Tịch Nhan dừng lại. Nhanh chóng lý giải.
Hành động của tiểu đội đều liên quan với sự sống ch*t, để phân chia trách nhiệm, thưởng phát phân minh, căn cứ bình thường sẽ quy định một vài điều lệ hà khắc. Không cho đội viên chất vấn đội trưởng, một là đảm bảo việc hành động cấp tốc, hai là cũng phòng nội gián biết tin tức từ đó gây cản trở.
Ở trước mặt mọi người chỉ trỏ, quả thực là đã không suy xét kỹ lưỡng. Diệp Tịch Nhan dứt khoát ngậm miệng.
Hứa Vong Xuyên thì có chút khó chịu, xoay người lại nói:” Hiện tại mới biết ngoan, sao không tiếp tục cưỡi lên ị và đánh rắm vào đầu anh đi?”
“Ngậm miêng, cho anh chút mặt mũi chứ đừng tưởng thế là hay.”
Cô lạnh lùng nheo mắt nhìn, cất bước đi về phía trước, vòng tay dắt ở cổ Hứa Vong Xuyên cũng dịch chuyển theo. Người đàn ông tóc trắng khôi ngô vạm vỡ ngoan ngoãn đi theo, giống như con chó bị người ta dắt, khoé miệng lại cong lên rất vui vẻ, nhìn hơi hơi bệnh.
Không khí ngưng đọng trong nháy mắt.
Bì Bì mặt ủ mày chau như sắp ch*t bỗng bật dậy như động kinh, nghệch đầu, cực kỳ khó hiểu. Tôn Á mới nhìn một chút liền bị Triệu Quang Minh che kín mắt: “Đừng xem, đừng xem, haiz, thật là, ban ngày ban mặt còn bày trò loá mắt thế này, vẫn chỉ có Diệp Tịch Nhan làm được.”
Tưởng Y Y và Hứa Tinh Niên đều ngây người, liếc nhau, sắc mặt không tốt lắm. Loại nghệ thuật dắt chó công khai, đối với bọn họ mà nói vẫn là quá mới mẻ.
Xuyên qua con sườn núi là mảnh rừng trúc.
Trúc nhỏ mảnh không có người quản lý, mọc dày đến mức chẳng ánh sáng nào lọt qua nổi, váy Diệp Tịch Nhan bị cành lá móc vào rách tung toé, dưới cơn nóng giận, chó cũng chả thèm dắt, trực tiếp trèo lên vai người đàn ông.
“Làm sao?”
“Đi không được, muốn cưỡi chó.” “…”
Hứa Vong Xuyên nắm tay cô, một tay cầm đao chém tạo ra đường. Tay còn lại có tâm tư hái bông hoa bìm bịp nở sáng sớm, bứt hết lá cây rồi cài bên tai cô.
Diệp Tịch Nhan ngáp dài, níu mái tóc trắng chơi đùa.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua sợi tóc, khiến nó trở nên trong suốt.
Lỗ tai anh hồng hồng, có lẽ với một người đàn ông trước mặt mọi người đeo vòng cổ rồi để bị dắt thế này sẽ rất xấu hổ, nhưng anh không nghĩ ra biện pháp nào để buộc cô phải ngoan ngoãn, chỉ có thể chơi trò xiếc này lấy lui làm tiến.
Hứa Vong Xuyên quả thực thông minh hơn so với tưởng tượng. Diệp Tịch Nhan ngâm nga điệu nhạc, ừ a a a, không thành vần điệu.
Cô không có tế bào âm nhạc chỉ có vi trùng âm nhạc. Người kia từng nói nửa đùa nửa thật rằng, người như cô, nếu không ngã lộn nhào sẽ tự trồng cây chuối.
Diệp Tịch Nhan không thích người thông minh.
Bởi vì người thông minh sẽ hại người, thường không cần đánh vẫn thắng.
Cô xoa bóp lỗ tai đỏ như máu của Hứa Vong Xuyên, cười rộ lên, “Với giao tình của chúng ta, anh đừng có ý đồ xấu gì đó.”
Người đàn ông thở dài, “Đừng ép anh thì anh chẳng có ý đồ xấu gì.”
Những người khác đi theo sau, duy trì đội hình, qua một đoạn thời gian lại xác định những người trước sau mình còn ở đó hay không.
Giết hai con zombie ngu ngốc, cuối cùng đám người đã xuyên qua rừng trúc đi vào một quảng trường rộng.
Diệp Tịch Nhan vẫn đang ngồi trên vai Hứa Vong Xuyên, hơi mơ màng. Không có zombie.
Trên quảng trường, hàng nguc ngay ngắn chỉnh tề, toàn bộ đều là người. Có nam có nữ, tất cả là thanh niên trai tráng, trang phục đồng bộ là màu xanh xám, nhìn ánh mắt thì đều là kẻ hung ác, không có tình cảm, mắt mang sát ý. Trái lại, mọi người không có tư thế hành quân, nhưng không ai kề vai to nhỏ thì thầm, đồng loạt đưa mắt nhìn qua chỗ Diệp Tịch Nhan, khiến cô bất chợt run lên.
“Đại ca!”
Một tiếng đại ca gào rống khiến da ga người ta phải nổ tung.
Diệp Tịch Nhan hô “mẹ ơi” trong lòng, cảm thán tiền đồ của con chó, chưa kịp bình tĩnh thì tiếng “Chị dâu” đinh tai nhức óc vang lên. Ngay sau đó, ở giữa đội ngũ tách ra, một cuộn thảm đỏ từ đằng xa lăn tới, thẳng đến dưới chân hai người mới ngừng lại.
Một nam một nữ, vô cùng hăng hái đẩy hai xe kết hoa tới gần. Hoa là mới nhổ còn mùi bùn đất ngai ngái.
Nam giơ bảng hiểu, trên viết: Hoan nghênh về nhà, Diệp Tịch Nhan. Nữ giơ bảng hiệu, dưới viết: Xuyên, tình yêu của em.
Diệp Tịch Nhan suýt chút nữa bị 5 chữ ” Xuyên, tình yêu của em.” đưa tiễn, vừa há hốc mồm nhìn bọn họ lấy cái này sắp cái kia, loại tỏ tình kiểu địa chủ nửa mùa này thực sự khiến người ta phải ngượng dùm, ngón chân xấu hồ gần như đào được lăng Tần Thuỷ Hoàng, một giây sau, âm hưởng vang lên, bài <<Tình yêu ngập tràn>> bản đơn ca nam trong Phượng Hoàng truyền kỳ hoàn toàn tiễn cô lên đường.
【Nếu như không còn yêu anh, hãy trả trái tim cho anh】
【Em dùng tình yêu đổi lấy thanh xuân, để anh chẳng còn lại điều gì 】
【Nếu như em còn yêu anh, thì xin người đừng nói ra, hãy cùng tôi lao nhanh trên con đường, đừng nghĩ nhiều làm chi 】
…
Diệp Tịch Nhan bịt chặt lỗ tai.
Nhưng con chó vẫn không buông tha, kéo tay ra, xích lại gần biểu diễn bản freestyle với giọng hát ngũ âm hoàn toan khuyết thiếu:
【Anh biết trong lòng em còn nhớ nhung chưa từng nói ra, thế nhưng tim anh vẫn ngập tràn tình yêu, em quay đầu nhìn anh xem, xin đừng lặng im… 】
Diệp Tịch Nhan hết nhịn nổi, đưa tay bịt cái miệng chó, vẻ mặt không thể yêu thương nổi nói:” Nếu như em có tội, xin Ngọc hoàng đại đế hãy trừng phạt mình em, chứ không phải là phái anh đến tra tấn em thế này.”
“A.”
“Đừng hát nữa, xin anh đấy.”
“Đây chính là thái độ cầu xin của em?”
Diệp Tịch Nhan ngước mắt nhìn trời, mặt vô cảm rồi nhanh chóng hôn lên mặt anh. Hứa Vong Xuyên gật gật đầu, quay má trái qua, rồi lại nghiêng má phải, Diệp Tịch Nhan chỉ có thể ngoan ngoãn hôn ba phát.
Được hôn, người đàn ông lập tức ngậm miệng.
Nhưng âm hưởng còn vang vọng, khiến cho cho da đầu người nghe phải tê dại, thần khúc múa ở quảng trường cứ đâm thẳng vào óc cô, cô run rẩy chỉ vào chỗ xe hoa vẫn đang nổ bùm bụp, tức giận rung lắc anh. Hứa Vong Xuyên yên lặng duỗi ba ngón tay, Diệp Tịch Nhan mạnh mẽ gập xuống một ngón, người đàn ông lắc đầu, nhẹ nhàng duỗi bốn ngón, thế là cô chẳng dám cò kè mặc cả nữa, quyết đoán nói:” Bốn lần thì bốn lần, mau mau tắt nó đi.”
Hứa Vong Xuyên đặt người xuống, xua tay. Âm hưởng lập tức bị tắt.
Tôn Á và Triệu Quang Minh che miệng cười phía sau, chỉ cần lúng túng không phải mình thì bọn họ sẽ cười hi hi ha ha mãi.