Xem hết sự ân ái đằm thắm của hai người, không biết ai ngẩng đầu lên hô “Được”, thế là đám người ào ào vỗ tay.
Tiếng bộp bộp vang lên bên tai không dứt.
Diệp Tịch Nhan đã cảm thấy kỳ quái từ lâu, chẳng trách lúc đến gần Giang thị, Hứa Vong Xuyên cứ lén lút cầm bộ đàm đi ra đi vào, về đến phòng còn bất thình lình cười âm hiểm với cô.
Chó ch*t.
Hoá ra chờ ở đây, làm cái “nghi thức hoan nghênh” này.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Diệp Tịch Nhan dắt tay Hứa Vong Xuyên tiếp tục đi dọc theo thảm đỏ.
Tưởng Y Y tất nhiên là đẹp, ở căn cứ không thiếu người theo đuổi.
Nhưng so với người phụ nữ mà Hứa Vong Xuyên mang về, không thể nói là không sánh bằng, chỉ có thể nói là căn bản không so sánh nổi. Nhan sắc của Tưởng Y Y còn thuộc phạm trù nhân loại, cổ điển, dịu dàng, hết sức thoải mái. Nhưng từng cái nhăn mày cười mỉm của Diệp Tịch Nhan lại có ma lực nuốt người, nói thế nào đây, nếu như hồ ly hoá hình ước chừng cũng như cô thôi, da trắng tóc đen, dáng vẻ quyến rũ, mỹ mạo thiên tiên.
Vừa ngạo vừa kiều Đã diễm lại thuần.
Cô híp mắt mắng ” thối tha ngu xuẩn”, ở đây chỉ sợ không ai là không nguyện ý làm “thối tha ngu xuẩn”.
Đừng nói đàn ông đăm đăm nhìn, phụ nữ tim cũng đập như sấm.
“Thảo nào lão đại sốt sắng nói tìm được vợ rồi, muốn có hoa tươi và tình ca, quả chị dâu nửa đường xuất hiện này cũng quá là WoW”
“Nhỏ giọng một chút, không thấy lão đại đang trừng anh à, hắn ta còn không nỡ để mỹ nhân đi đường, cẩn thận chút nữa nổ đầu anh góp vui cho chị dâu đó.”
“Hizzz ——”
“Lại nói, Tưởng Y Y theo hắn lâu như vậy, nói bỏ là bỏ luôn, hình như hơi vô tình nhỉ? Cô nhìn kia, cô ta còn đang che dù cho em trai lão đại, người phụ nữ hiểu chuyện chưa kìa.”
“Đàn ông chẳng phải luôn có máu vô tình sao?”
“Cái gì mà bỏ, chẳng qua là vợ lớn và vợ bé thôi, các người đừng có tính toán với Tưởng Y Y, nói không chừng đoạn thời gian nữa lão đại chơi chán chị dâu mới, lấy cô ta ra thay thế đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, phụ nữ xinh đẹp nhiều vô số, nhưng hiểu chuyện như chị Y Y thì chỉ có một!”
Diệp Tịch Nhan lắng tai nghe bảy tám phần.
Trong lòng không thoải mái, trên mặt lại càng bình tĩnh phẳng lặng.
Hứa Vong Xuyên biết cô khó chịu, nhưng không ngăn mọi người thảo luận, nói thế nào nhỉ, trong lòng anh cực kỳ cực kỳ sảng khoái, chẳng có chuyện gì cũng muốn xem Diêp Tịch Nhan kìm nén ăn dấm chua.
Nếu không yêu sẽ không thèm để ý.
Nếu không yêu thì chẳng phải ăn dấm, đúng không?
…
Phía cuối thảm đỏ là một chiếc xe thiết giáp đã được cải tạo, phía trước là thương, hai cánh là đao, phía sau còn có cửa sổ di động, thuận tiện thọc gậy qua đâm vào đám zombie bám víu vào xe.
Trần xe đính đầy bóng bay hồng, còn có dải lụa màu. Trong xe đã được dọn dẹp, đệm ngồi là … da hổ?
Triệu Quang Minh lại gần giới thiệu, nói từ tên nào đó chiếm giữ chợ động vật hoang dã, muốn sống yên ổn nên đặc biệt lấy ra để hiếu kính Hứa Vong Xuyên.
Diệp Tịch Nhan ngồi lên, cảm giác mình như thành áp trại phu nhân của trùm phản diện trong phim <<Lâm Hải Tuyết Nguyên>>, cảm giác thổ phỉ không làm sao gột sạch nổi. Nói đơn giản, hai kiếp sống chưa bao giờ được ngồi lên da hổ, quả thực nghĩ cũng chẳng dám nghĩ ấy.
Tôn Á dắt Bì Bì lên xe, xoa bóp tay cô, lui ra ngoài, cùng ngồi với Triệu Quang Minh ở phía sau xe.
Tưởng Y Y nắm tay Hứa Tinh Niên đứng dưới, không nhúc nhích, chờ lúc lâu mới có người tới gọi cô, bảo cô dẫn Hứa Tinh Niên ra ngồi đằng sau.
Tưởng Y Y cười cười, hết sức bi thảm.
Người từng ân cần với cô nay gặp mặt cũng chẳng còn ra vẻ tử tế, mấy người khác còn cố ý tránh xa, xem ra sau này muốn chọn đồ trang sức và quần áo đẹp đầu tiên là chuyện không thể nào.
Vậy là không thể ké chút ánh hào quang của Hứa Vong Xuyên nữa rồi. Hứa Tinh Niên cũng gục đầu xuống.
Trước kia anh trai luôn ở cùng xe với cậu, đồng thời Tưởng Y Y cũng sẽ ở chung một chỗ với hai người. Hiện tại có Diệp Tịch Nhan, có thì có đi, cô ta quả thực xinh đẹp đến quỷ cũng phải che mắt, nhưng ngay cả em trai ruột cũng đều không cần là sao?
Người ta hay có câu anh em như quần áo, có vợ là quên người nhà. “Chị Y Y, chúng ta đi.”
Hứa Tinh Niên quả quyết quay người.
Tưởng Y Y ừm, bàn tay nắm chặt tay cậu hơi run. Hứa Vong Xuyên tìm được ánh sáng sinh mệnh, về sau ở căn cứ bờ sông, Diệp Tịch Nhan là đại tỷ duy nhất, mà cô… nếu như ngay cả Hứa Tinh Niên cũng không tóm được, chỉ sợ ngày sau chỉ thảm hơn thôi.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ lên tinh thần cười cười với Hứa Tinh Niên, “Đừng để ý, qua một thời gian nữa là anh Xuyên sẽ trở lại bình thường, em vẫn là em trai duy nhất của anh ấy mà.”
Hứa Tinh Niên gật đầu.
Nghĩ đến điều gì đó, mặt cậu đỏ bừng, thở hơi thật sâu rồi lôi kéo Tưởng Y Y về phía sau xe.
Triệu Quang Minh che chở Tôn Á ngồi hàng ghế sau, nói chuyện phiếm với bác sĩ Nguy, bầu không khí cực kỳ hoà hợp, Tôn Á vốn không thích cười nay cười ra tiếng hi hi ha ha, kéo theo cẩu quân sự Triệu Quang Minh thường ngày vác cái mặt thôi ” Câm mẹ mày vào” cũng phải cười ngây ngô.
Còn tưởng rằng nói gì vui, hoá ra là đang kể chuyện cãi nhau hồi trước của Diệp Tịch Nhan và Hứa Vong Xuyên.
Khi đó Hứa Vong Xuyên quả thực là khúc xương cứng, mắng không được, mắng cái là mạnh miệng, chỉ dỗ dành mới ngoan ngoãn nghe lời, rõ ràng là người đàn ông thân dài vai rộng mà hẹp hòi hơn cả Diệp Tịch Nhan kém hai tuổi. Hiện tại tốt rồi, mạnh miệng vẫn phải mạnh miệng, dù sao trên dưới cứng rắn nhất là cái miệng, nhưng không phải tiếp tục dỗ dành, sẽ tự biết nghĩ thông suốt.
Hứa Tinh Niên không biết chuyện Diệp Tịch Nhan, không chen miệng vào nổi.
Tưởng Y Y ngược lại trước đã gặp Diệp Tịch Nhan, nhưng không nhớ kỹ cô là người thế nào, chỉ nhớ rõ ràng sau khi cô ấy ch*t, Hứa Vong Xuyên nổi điên ôm thi thể đi ngủ, còn cố cắt thịt nuôi người rồi lẩm bẩm một mình, Về sau thi thể thuỷ táng, người đàn ông cưỡi xe đuổi theo, biến mất thật lâu, sau khi trở về tóc bạc phơ không ăn không ngủ, lòng bàn tay nắm chặt mấy sợi lắc chân đứt đoạn, cắm vào máu thịt mình, thối rữa sinh mủ cũng không chịu chữa.
Cô cho rằng tình yêu nên có dáng vẻ như thế.
Đáng tiếc, tình yêu truyền kỳ của người khác vĩnh viễn là của người khác.
…