Diệp Tịch Nhan tay chân luống cuống.
Suy nghĩ hồi lâu, nhỏ giọng nói: “Còn muốn ngủ một mình.” “Coi như anh chưa hỏi gì.”
“Chó ch*t.” “gâu gâu!”
Anh không lấy làm hổ thẹn ngược lại cho rằng thế là quang vinh, ghé sát bên tai cô sủa lên, gâu quá giống khiến Bì Bì cũng sủa loạn theo.
Diệp Tịch Nhan cười muốn ch*t, sờ đầu anh rồi lại sờ đầu chó Bì Bì. Cảnh xuân tháng năm như men rượu, Giang thị, cố hương của cô.
Nước sông bốc hơi.
Cỏ cây bị sấy khô thơm ngát.
Làn gió xinh đẹp ngả ngớn xuyên qua kẽ tay.
Cô và người đàn ông của mình còn có chú chó lông xù của họ.
Cơn trì trệ ngơ ngác chiếm giữ đại não, ấm ấp, khoan khoái như uống rượu, lúc đó tưởng rằng do bị trêu đùa và say xe, sau mới biết được đó là niềm vui vẻ đơn giản bình dị, là hạnh phúc nhỏ nhoi.
…
Con đường cũng không thuận lợi.
Lộ trình chục cây số mà cứ như đi vài trăm dặm, chờ đến Quân Sơn đã là buổi chiều.
Toàn bộ khu biệt thự đều được dọn dẹp, ngay cả những căn nhà lớn ngay cạnh cũng trong phạm vi của căn cứ, thật xa có thể nhìn thấy ban công với những bộ quần áo đang phơi nắng. Chướng ngại vật trên đường đã biến thành tường vây bốn năm mét, phòng ốc san sát phân bố khắp nơi, trừ ti vi và bộ đàm còn có bếp nướng thịt.
Nhận được tin tức, Lý Nhược Nam ra tận cửa nghênh đón. Diệp Tịch Nhan suýt chút nữa không nhận ra.
Bá vương điền kinh xấu đau xấu đớn trước kia, nay thần thái khoa trương, một dạng trời sập cũng chẳng sụp, giờ còn để tóc dài, mặc váy bó sát người, không còn đi chiếc giày chạy bộ bẩn thỉu mà thay bằng chiếc giày da nhỏ thục nữ.
Diệp Tịch Nhan như gặp quỷ.
Nào ngờ Lý Nhược Nam nhìn thấy cô cũng như gặp quỷ.
Lúc trước người ôm Diệp Tịch Nhan vào quan tài chính là cô, Triệu Quang Minh la hét sợ hãi, không phải cô đến thì Lý Nhược Nam xác định và khẳng định, Diệp Tịch Nhan ch*t đến mức không thể ch*t thêm.
Hiện tại người ch*t biến thành người sống, còn xinh đẹp hơn.
Cho dù ai nhìn thấy cũng phải hô “Con mẹ nó”, huống chi ” con mẹ nó” chính là câu Lý Nhược Nam hay nói.
“Diệp Tịch Nhan! Ôi con mẹ nó, ôi con mẹ nó chứ! Đại bảo bối, cô còn sống cơ đấy!”
Lý Nhược Nam xông lên ôm cô. Còn ủi ủi ngực.
Nếu không phải cô ấy hiện giờ đã rất giống phụ nữ, Diệp Tịch Nhan sẽ dâng hai lỗ tai hai con mắt làm quà gặp mặt. Tô Minh đứng ở bên cạnh, vẫn là áo sơ mi trắng cùng mắt kính gọng vàng, gầy gò nho nhã, không thay đổi quá nhiều. Chờ
Lý Nhược Nam thả cô xuống, mới mở miệng thăm hỏi ân cần, vẫn gọi cô là em gái Tiểu Tịch.
Diệp Tịch Nhan nhìn hai người, không cần hỏi cũng hiểu đại khái. Xe phía sau lần lượt tiến đến.
Tôn Á xây xẩm, choáng váng, mới vừa nôn ở trên xe, xuống xe lại nôn, Triệu Quang Minh lớn tiếng gọi bác sĩ Nguy, sau đó dìu cô về nghỉ trước.
Tưởng Y Y dẫn Hứa Tinh Niên xuống xe.
Đã từng ân ái như cặp đôi bây giờ lại như không nhìn thấy đối phương, những người khác thì yêu ba ăn bốn, bọn họ không chỉ ánh mắt không dừng cùng một chỗ mà ngay cả thân thể cách được bao xa thì cách bấy xa.
Diệp Tịch Nhan tò mò muốn ch*t.
Hứa Vong Xuyên dắt Bì Bì xuống, ấn đầu cô, “Đi thôi, đi nghỉ trước.” Lý Nhược Nam ghé lên người cô hỏi lung tung này kia.
Diệp Tịch Nhan không nói đến chuyện thức tỉnh dị năng, chỉ nói sau khi tỉnh lại thì lang thang dọc tuyến đường sắt cùng Bì Bì, muốn lên thủ đô tìm cha mẹ, sau đó mới đụng phải xe lửa của đám người Hứa Vong Xuyên.
“Triệu Quang Minh còn muốn nghiền ch*t tôi.”
Lý Nhược Nam cười như điên, “Cậu ta ước gì nghiền ch*t tất cả mọi người, mỗi ngày đều nhắc tới việc thu lưu nhiều người như vậy sao không ch*t bớt đi, chỉ biết ăn ăn nằm nằm, một đám ăn hại.”
“Không hổ là cậu ra, còn sống đúng là một kỳ tích.”
Lý Nhược Nam bĩu môi,” Còn không phải có người vợ tốt, không ít người muốn loạn đao chém ch*t Tiểu Minh, đều nể mặt Tôn Á mà nhịn xuống đó.”
Sau khi Diệp Tịch Nhan ch*t, Hứa Vong Xuyên biến mất, mãi mới trở về thì không ăn không uống như cái xác không hồn, Triệu Quang Minh chỉ biết ôm anh ta khóc lóc. Hứa Vong Xuyên tuyệt thực, cậu ta cũng chẳn muốn ăn, nói gì mà không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện ch*t cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Hai người đàn ông mà có cái đức hạnh ch*t tiệt, cô cũng sứt đầu mẻ trán không quyết định được, cuối cùng Tôn Á ra diễn chính.
Lý Nhược Nam nhịn không được mà giơ ngón tay cái lên, “Trước kia nhìn Tôn Á như đồ theo đuôi, chỉ biết trốn sau lưng cô, đánh rắm cũng phải hỏi, thật sự không ngờ…”
“Tôn Á vốn rất kiên cường.”
Tính tình mềm yếu không nhất định là sẽ nhút nhát.
Kiếp trước khi virus bùng phát, sống ch*t trước mắt còn dám xông tới cứu cô, phải biết thầy giáo đều chạy trốn để học sinh tự sinh tự diệt.
Lý Nhược Nam gật gật đầu, rất có cảm xúc, đi tới đi lui như ông cụ non, cảm thán, “Gió mạnh mới biết cỏ cứng, lửa thử vàng, gian nan thử sức.”
Diệp Tịch Nhan nhìn qua cô rồi thản nhiên nói, “Đừng nghịch lửa để tự thiêu.”
Lý Nhược Nam khẽ giật mình, lập tức cười ha ha, ôm lấy vai Diệp Tịch Nhan cười méo mó, “Gục dưới hoa mẫu đơn, ch*t cũng làm quỷ phong lưu.”
Diệp Tịch Nhan tặc lưỡi, lười nói.
Người nha, đều có tính xấu. Lý Nhược Nam có tính háo sắc, nếu thói đời bình thường sao cô ta cua được Tô Minh, hiện tại cua được không phải vẫn lén lút vui sướng sao, sao thèm quan tâm đến chuyện chơi lửa có ngày ch*t cháy, ai biết cô ấy có bị tình yêu thiêu rụi không.
Hai người trò chuyện nhiệt tình.
Lý Nhược Nam khen cô xinh đẹp, quá là đẹp, còn hỏi có phải Diệp Tịch Nhan vụng trộm đi bơm ngực không, không được, cô nhất định phải sờ thử kiểm xem phải hàng thật không!
Bỗng nhiên đằng sau truyền đến tiếng ho khan.
Lý Nhược Nam theo tiếng kêu nhìn lại, doạ như gặp quỷ, “Con mẹ nó, còn tưởng cô dắt chó, Diệp Tịch Nhan, sao cô lại dắt lão đại!”
Diệp Tịch Nhan nhún vai, “Anh ta chính là chó của tôi.”
Mắt Lý Nhược Nam hỏng rồi, buồn bã hồi lâu rồi nói:” Lão đại, anh lén anh em làm chó cho Diệp Tịch Nhan là không hợp lý, nhìn hơi bất nhã, uy nghiêm ở đâu chứ?”
“Tôi thích, không mượn cô xen vào.” Hứa Vong Xuyên kéo Diệp Tịch Nhan qua, trừng mắt với Lý Nhược Nam, “Là thật, siêu mềm, nhưng không tới phiên cô sờ.”
Thế là mắt Lý Nhược Nam lại hỏng lần nữa.
Đến cùng là vì cái gì, Hứa Vong Xuyên cứ gặp Diệp Tịch Nhan là lại suy giảm chỉ số thông minh? Nữ nhân này là cổ vương sao?