Số 7, đường Tường Vi, Quân Sơn là nhà Diệp Tịch Nhan.
Thế nhưng Hứa Vong Xuyên không dẫn cô tới đó, thậm chí còn cố ý lách qua, không ngừng đi về phía đại lộ khu biệt thư. Cô hỏi một câu, người đàn ông chỉ nói phòng ốc đang sửa chữa, nhiều tro bụi.
Rời khỏi đại lộ, hai người từng bước tiến lên. Càng đi càng cảm thấy không đúng.
Lại hướng về Bạch Công Quán trên đỉnh núi Quân Sơn, nơi này phong thuỷ tốt, nghe nói có long mạch, ở thời xưa là dinh thự của quân phiệt, về sau quân phiệt đại bại ( mười cái long mạch đều là giả), con cháu đời sau di dân hải ngoại, dinh thự trở thành địa danh lịch sử, chủ thể theo kiến trúc kiểu pháp, gìn giữ khá tốt, bên trong còn có đài phun nước, vườn cỏ, đá cẩm thạch điêu khắc…
Khá gần nhà, nên hồi nhỏ cô thường xuyên đi dạo với cha mẹ đến đây.
Đối với Diệp Tịch Nhan mà nói, Bạch Công Quán chính là một kiến trúc cổ xưa, cằn năm tệ để vào cửa, là danh lam thắng cảnh nổi danh của Giang thị, đi đường đạp lên bậc thang cũng phải lo lắng xem có đang huỷ hoại văn vật cổ mà bị túm lại không.
“Đừng nói với em, giờ anh ở đây nhé.”
“Không được à?” Hứa Vong Xuyên ôm cô thản nhiên giới thiệu, “Sau nhà còn có bể bơi, hơi cũ kỹ nhưng khi bơi ở đó ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy sông Phổ Độ, nếu em thích có thể đổi thành hồ cá, nuôi cá chép hay cá trắm cỏ thì tuỳ em.”
Thầy giáo lịch sự mà nghe được đoạn văn này, dù mạo hiểm nổ đầu cũng phải bốc mả bò lên gặm ch*t anh, cũng may lúc rời trường học thấy lão đã máu chảy đầu rơi rồi.
Diệp Tịch Nhan do dự một lát, thở dài, “… Nói nhảm, có thể không nhìn thấy sao?”
Quân Sơn là nơi cao nhất ở đây so với mực nước biển, đứng ở tầng hai Bạch Công Quán có thể quan sát được công viên ngập nước ở hồ Minh Châu, xa hơn có thể thấy rõ sông Phổ Độ uốn lượn, phật tháp truyền thừa từ đời Minh, sân đánh gôn và tháp đôi biểu tượng của Giang thị, nói rõ hơn, dù là bí thư tỉnh, không, lãnh đạo quốc gia đến Giang thị thị sát cũng không được ở trong đó.
Những người từng ở đó đều đã vào sách lịch sử. Điềm xấu, thật là điềm xấu.
Nhưng thế giới bây giờ mà nhắc đến may mắn thì cũng buồn cười.
Lần đầu tiên đi vào không cần vé vào cửa, Diệp Tịch Nhan có cảm giác rất kỳ diệu.
Mặt cỏ gọn gàng sang trọng y như trong trí nhớ chỉ là vẫn thoang thoảng mùi tanh nồng nặc, hẳn là mới sửa sang lại. Cây đa to lớn che kín trời, từng u cục cành già nảy mầm non, nhưng chưa rậm rạp, đi phía dưới vẫn nhìn thấy bóng cây loang lổ đang lay động.
Trong đài phun nước là đứa bé tóc quăn túm chim đi tiểu.
Ngói đỏ, tường trắng, kiến trúc hình bát giác, lọt vào tầm mắt đầu là lịch sử hào hùng bị lãng quên.
Trong trung tâm thành phố lại vắng vẻ khác thường.
Hơi khác biệt với dinh thự mới xây, cửa sổ không mở lớn, mặt đất còn có chỗ thông gió và lồng chống ẩm, đi vào sẽ gặp mùi hương gỗ ẩm cũ kỹ, không hề lạnh lẽo như trong trí nhớ, đi vào phòng khách mới phát hiện lò sưởi từng bị chặn bằng dây chắn cho du khách chụp ảnh đã được nhóm lửa.
Tia lửa tí tách lốp bốp.
Lớp thủy tinh nổi được nhập khẩu từ bên kia đại dương vào thế kỷ trước. Không biết ghế sô pha da nhà ai được dọn tới đây.
Trong lồng chim là tiêu bản vẹt ngu ngốc, biển hiệu ghi sủng vật của xxx nuôi khi còn sống, chủ nhân đã ch*t, chim sống được hai mươi năm, ch*t thì đã được chôn cùng chủ nhân.
Diệp Tịch Nhan nhất thời nghẹn họng.
Hoá ra cô không phải là áp trại phu nhân của thổ phỉ, mà là vợ bé của quân phiệt, cứu mạng, cảm giác này sai quá sai rồi.
Hứa Vong Xuyên mang cô đi nhìn kính vĩnh viễn vọng ngắm khu biệt thự đường Tường Vi, nói nơi này đông ấm hè mát, phong cách đẹp, chung quanh không có vật che chắn, bất luận là zombie hay người, chỉ cần tới gần đều có thể dùng súng máy ở mái nhà xình xịch.
Diệp Tịch Nhan hỏi súng máy đâu ra.
Người đàn ông nói Triệu Quạng Minh kéo thêm người đối chiếu với sách rồi làm ra, thỉnh thoảng nổ nòng, vấn đề không lớn.
Dọc theo ánh mắt của anh, Diệp Tịch Nhan nhìn thấy hố bom tạc nơi xa, trong lòng chợt lạnh.
Nói tới phân xưởng vũ khí của bọn họ, Hứa Vong Xuyên rất hào hứng, đáng tiếc Diệp Tịch Nhan không mê quân đội, không có nghiên cứu gì với quân giới, chọn vũ khí cũng chẳng qua là loại cung nỏ người già trẻ em trong mạt thế hay dùng.
Anh nhẹ nhàng giảng giải.
Diệp Tịch Nhan ngửa đầu ngắm nhìn.
Hứa Vong Xuyên cười cười, đúng lúc kết thúc câu chuyện, búng vào trán cô, “Nhìn cái gì? Con ngươi đảo tới đảo lui.”
“Anh thay đổi thật nhiều, con chó.” Càng hiểu rõ, càng thấy lạ lẫm.
Chẳng trách Hứa Vong Xuyên nói người ở căn cứ đều khen anh đẹp trai, chẳng trách thủ hạ em trai em gái nhiều như vậy, từng tiếng đại ca vừa ngọt vừa dính… Dị năng pháo không khí đã đủ biến thái, hiện tại còn nắm giữ số lượng quân giới khổng lổ, nắm đấm cứng cũng thôi đi, dù sao kiếp trước cũng là kẻ ác độc, Diệp Tịch Nhan sớm đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khác với kiếp trước, khiến Diệp Tịch Nhan ngạc nhiên nhất chính là —— Lời nói cử chỉ của Hứa Vong Xuyên có cảm giác rất đúng mực, hiểu được cách nói úp mở, hiểu cái gì là lạt mềm buộc chặt.
Có phải chàng trai khi trưởng thành thành một người đàn ông đều sẽ như vậy?
Từ thanh niên miệng còn hôi sữa biến thành người đàn ông thành đạt mưu cầu danh lợi.
Đã từng là chàng trai tiêu hết tiền tiết kiệm bắn pháo hoa cho cô, quan tâm cô có thích hay không, một bầu nhiệt huyết một lòng một dạ thẳng tiến không dời, đâm đến mức đầu rơi máu chảy mới dừng lại. Hiện tại biết rõ cô muốn gì, chỉ nói ưu thế không nói nguy hiểm, mê hoặc khiến cô thần hồn điên đảo, ôm ấp yêu thương một thai tam bảo.
Mặc dù đàn ông và phụ nữ, đều sẽ tiến tới với nhau theo nhu cầu. Nhưng bây giờ ——
Đến cùng ai là dao thớt, ai là thịt cá?