Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 120

Hứa Vong Xuyên bóp cái mũi cô, âm thanh quái dị, “Yêu anh rồi?” “…” Diệp Tịch Nhan quay đầu sang chỗ khác, “Nghĩ hay lắm.”

“Rõ ràng là có, đồ quỷ nhỏ hám lợi.” Không được khoe cơ bắp trước mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thối tha như mình thiếu cô ấy hai trăm rưỡi, hôn hai cái là muốn đạp người, làm hai lần là kêu mệt kêu đau. Giờ tốt hơn, hơi giả vờ buồn bã

khoé miệng chìm xuống là sẽ được khen, thái độ lạnh lùng mềm đi, giọng nói cũng biến thành ngoan ngoãn ngọt lịm.

A, đến cùng là vì sao anh lại thích bảo bối xấu tính này chứ.

Diệp Tịch Nhan tuần sát một vòng, có chút chưa thích ứng nhưng lại hết sức hài lòng. Có lẽ con gái luôn thích hư vinh, bản tính thích trèo cao, thanh cao chẳng qua là một nghề diễn chuẩn nếp sống văn minh mà thôi.

A, không đúng.

Trèo cao là bản tính của con người.

Tô Minh và Tưởng Y Y không phải cũng vậy sao. Ngủ một giấc tỉnh dậy, cơm tối đã sắp xếp xong xuôi. Diệp Tịch Nhan càng hài lòng hơn.

Nồi lẩu uyên ương, nồi đồng, nồi lẩu cửu cung, nồi đất… Cực kỳ khoa trương bày hết trên bàn dài, nước canh ùng ụng, rau quả cái gì cũng có, thịt cũng thế, bên dưới bàn còn có tầng để đồ ăn, có đồ biển, cá các loại, thật là muốn ch*t mà.

“Trà sữa trân châu đâu?” Diệp Tịch Nhan hỏi.

Hứa Vong Xuyên xoay người xích lại gần.

Cô trừng mắt một lát, nhanh chóng hôn một cái, rất nhanh trà sữa trân châu có đá được bưng lên.

Trân châu có nửa ly, cắn nhóp nhép, trà sữa vừa đủ ngọt, uống một ngụm, sướng như tiên.

Diệp Tịch Nhan ngồi liệt trên xe lăn, thích ý nheo mắt lại. Đúng vậy, sợ cô gắp thức ăn mệt mỏi.

Hứa Vong Xuyên tháo xiềng xích, đặc biệt chuẩn bị một chiếc xe lăn để tha hồ đẩy cục cưng xấu đi khắp nơi.

Không có ý gì khác, chính là muốn sủng người thành cái phế vật ngũ cốc bất phân tứ chi bất cần, hoàn toàn không thể rời khỏi anh là được.

Nhìn cô ăn đã đủ no, có hơi buồn ngủ, lúc này Hứa Vong Xuyên mới sai người mở cửa lớn, thả Hứa Tinh Niên, Triệu Quang Minh, cùng bọn Lý Nhược Nam vào ăn cơm.

Tôn Á còn nôn oẹ, ăn không vô nên không đến.

Triệu Quang Minh đi đến, liếc nhìn một bàn, chắp tay sau lưng chậc chậc chậc, hút lại nước bọt rồi đầu tiên chọn chút thức ăn, sắp xếp gọn gàng bảo người ta đưa về, lúc này mới bắt đầu ngồi xuống ăn. Bác sĩ Nguy ăn như gió cuốn, sức ăn không thua người trẻ tuổi chút nào. Lý Nhược Nam và Tô Minh ngồi trước nồi

đồng, Tô Minh không gắp thức ăn, Lý Nhược Nam nhúng thịt không ăn, cứ không ngừng gắp vào bát người đàn ông.

Tô Minh nhỏ giọng nói: “Đủ rồi, Nhược Nam, em ăn đi.”

“Hôm nay đúng là dính chút hào quang của đại bảo bối, không có bữa thế này nữa đâu, ăn nhiều một chút.” Lý Nhược Nam không chịu nghe, tiếp tục gắp thức ăn vào bát anh.

Tô Minh yên lặng cúi đầu xuống.

Căn cứ phân phối vật tư theo cống hiến.

Triệu Quang Minh dựa vào đầu óc, bác sĩ Nguy dựa vào y thuật, Lý Nhược Nam nắm đấm và ủng hộ của ông bà già cả não tàn… Ở đây chỉ có bốn con mọt gạo, Diệp Tịch Nhan, Hứa Tinh Niên, Tưởng Y Y và anh.

Trong đám mọt gạo cũng chia nhỏ ra.

Không ngóc đầu lên nổi chính là Tô Minh, dù không phải tận thế, đàn ông ăn bám vẫn đáng kinh bỉ và đứng ở tầng dưới cùng.

Người khác không có biểu hiện ra mặt, nhưng Tô Minh vẫn không buông bỏ nổi.

Hứa Tinh Niên ngồi bên cửa sổ, Tưởng Y Y phụ trách gắp thức ăn cho cậu, múc canh, cậu bé không thích khói dầu của lẩu, vẫn luôn cau mày, nhưng cơ thể khó chịu cũng cố gắng gượng, vì cậu biết nếu mình rời đi, Tưởng Y Y cũng phải theo đi, không có lý do ở lại.

Cậu đã nhận định Tưởng Y Y là chị dâu, nên cố gắng muốn tác hợp cô và anh trai.

Đứa trẻ tuổi này có tâm lý chim non khá nặng, cũng như Bì Bì sợ “cha mẹ” ly hôn, rất khó lý giải cái gì dưa hái xanh không ngọt, trong lòng Hứa Vong Xuyên lại vốn chỉ có Diệp Tịch Nhan.

“Đã no chưa?”

Hứa Vong Xuyên ôm cô lên đùi, sờ sờ cái bụng. A, phồng như con cá vàng béo tròn.

Ăn nữa sợ đẻ luôn mất.

Diệp Tịch Nhan lau miệng, trà sữa uống xong còn hút nốt trân châu, miệng nhau nhóp nhép không ngừng.

“Bì Bì đâu?”

“Tìm đám tiểu đồng bọn rồi.”

“Con chó cái mang theo nhiều con đó á? Bì Bì đáng gờm thật, thích làm cha dượng đến nghiện nha… Ai… Sao anh không ăn?”

“Nhìn xem chừng nào thì em phát hiện ra anh chưa ăn.”

Diệp Tịch Nhan:!

Cô gái liếm môi dưới, chần chừ chọn từ, “Không phải không quan tâm anh, chỉ là quá đói, ăn không kịp ngoảnh đầu.”

“A, em nói gì anh tin đó, không xoi mói.”

Huy*t thái dương Diệp Tịch Nhan nảy thình thịch, không dám nhìn anh, yên lặng nói sang chuyện khác, ” Sau này đều có thể ăn thế sao?”

“Chỉ sợ không được.”

Đây không phải là sản vật của một căn cứ, các anh em phải tống tiền ăn cắp khắp nơi, mà thỉnh thoảng mới cướp được một lần, ngày nào cũng bắt, những trụ sợ khác chỉ sợ còn cuốc cũng đến liều mạng với bọn họ.

Không phải hèn mà là sợ.

Đánh ch*t rồi, ai làm ruộng nuôi cá hái trái cây cho cục cưng đây.

Nghe bữa sau không còn nữa, Diệp Tịch Nhan nhặt đũa bắt đầu ăn như thuồng luồng.

Hứa Vong Xuyên đè tay cô lại, ngón tay giữ lòng bàn tay, lạnh, không ấm áp như trước nhưng rất có lực, “Không phong phú như hôm nay nhưng sẽ không để em gặm khoai tây, đừng ăn nữa, cục cưng, có chồng ở đây, không để em ch*t đói đâu.”

Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình, bỗng nhiên thấy no căng. Không ăn nổi miếng nào nữa.

Vạn câu yêu không bằng một câu anh nuôi em.

Cô không thả đũa xuống mà chuyển qua đút cho anh.

Người đàn ông tươi cười, bờ mi dài như lông quạ che kín mắt, hồi lâu cảm thấy thoải mái, nụ cười nhạt dần, đầu lưỡi liếm qua, nhấp cho đôi môi đang vểnh lên phải thu lại, thật không dám cười nữa, nhưng chung quy cũng không che giấu được sự vui sướng từ sâu trong ngực, nhẫn nhịn một lát lại như chàng thiếu niên cười rộ lên, để lộ răng nanh trắng noãn, như chó lớn nhe răng.

Tròng trắng nhiều, lòng đen ít luôn có khí thế hung ác, hơn nữa anh là đao thấy máu, hiện tại còn mang theo sát khí, lúc không cười như diêm vương người sống chớ tới gần, lúc cười như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, vừa đẹp trai vừa có sức cuốn hút.

Diệp Tịch Nhan gắp một miếng cá nước ngọt, kéo vòng cổ rồi nhét vào miệng anh.

Anh cười.

Cô cũng cười.

Không khí phòng ăn lập tức có sức sống.
Bình Luận (0)
Comment