Mắt Tôn Á sáng lên, bình thường rất thận trọng, giờ thì trực tiếp đi đến lựa cùng Diệp Tịch Nhan.
Thời gian mang thai dáng người thay đổi rất nhiều, cô cũng bị siết quá chừng.
Triệu Quang Minh hắng giọng tự giác né tránh, lại thấy Hứa Tinh Niên mở to mắt nhìn qua thì ôm vai cậu bé, “Nhìn cái gì, không có đồ cậu dùng được đâu.”
Tưởng Y Y co quắp đứng dậy.
Nhìn một chút rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Diệp Tịch Nhan và Tôn Á chọn xong, cũng không gọi cô, mà gọi người đem chỗ còn lại phân phát cho những người khác.
Tôn Á cười khanh khách, nói may mà được hưởng ké của Diệp Tịch Nhan, cuối cũng có thể phóng túng một phen.
Triệu Quang Minh có chút ghen ghét, mỗi lần cậu ra ngoài đều mang đồ về nhà, sao không thấy Tôn Á lộ ra vẻ mặt này? Diệp Tịch Nhan đáng ch*t, vừa về đã hạ thấp giá trị của cậu, phục luôn, may đều là phụ nữ, nếu không chắc cậu cũng chẳng cướp người khỏi tay cô ta được!
Hứa Vong Xuyên đã về, không nên làm kỳ đã cản mũi. Triệu Quang Minh thức thời che chở Tôn Á rời đi.
Tưởng Y Y và Hứa Tinh Niên ngây ngốc đứng đấy, như phát sáng lấp lánh.
Tâm trạng Diệp Tịch Nhan không tệ, ngoắc ngoắc ngón tay. Hứa Vong Xuyên xoay người xích lại gần, cô vén mái tóc trắng, thơm nhẹ, thế là mặt anh cười như quả cà chua nát, rồi không biết làm ảo thuật kiểu gì mà tay lấy ra một hộp giấy, mở ra xem, bên trong là mứt đào mới nguyên.
“Ở đâu ra?”
“Hái ở bờ sông công viên, nhỏ lắm, chỉ gọt được chút này.”
Công viên đã biến thành vườn cây ăn quả, nhưng vì khí hậu khác thường nên chẳng ra hoa kết trái nổi, thỉnh thoảng mới kiếm được hai ba quả bé xíu, năm ngoái nhặt được mấy quả xoài toàn bộ cho Hứa Tinh Niên.
Hiện tại Hứa Tinh Niên còn ở đây, lại chỉ có thể nhìn Diệp Tịch Nhan ăn đồ ăn vốn thuộc về mình.
“Anh…”
Hứa Tinh Niên trông mong gọi.
Hứa Vong Xuyên dừng một chút, định đưa hai miếng cho em trai, chẳng ngờ Diệp Tịch Nhan lè lưỡi liếm đánh dấu hết chỗ đó, “Oa, ngọt quá, cảm ơn chồng, chồng là tuyệt nhất!”
Người đàn ông tóc trắng lập tức cười rộ. Như món hàng tiện lợi rẻ tiền.
Hứa Tinh Niên: …
Tưởng Y Y giữ chặt cậu, cụp mắt nói:” Chúng ta đi thôi.” Đồ ăn thể hiện vị trí.
Bọn họ thất sủng, không phải ưu tiên số một ở căn cứ này. Ngấp nghé cũng vô dụng.
Bởi vì căn bản không có năng lực cạnh tranh.
Hứa Tinh Niên liên tục ngoái nhìn, cách lớp kính thuỷ tinh có thể nhìn thấy bóng hình hai người thân mật —— Hứa Vong Xuyên ôm Diệp Tịch Nhan lên đùi, người phụ nữ ôm lấy mái tóc anh, miệng nhỏ ăn đào, như con hồ ly tinh hoá hình, người đàn ông thì phụ trách ăn cô, bàn tay lớn bắt đầu vào việc, nắm chặt
cái v* tròn trịa mềm mại, đôi môi đói khát hôn từ tai cho đến cổ, dấu hôn đỏ ửng lít nha lít nhít, sự đói khát xen lẫn tình dục, hàng đổi hàng.
Rất thú tính, rất chân thực.
Hứa Tinh Niên nhớ tới người đàn ông trẻ tuổi nửa đêm gõ cửa cho Tưởng Y Y bánh nướng mơ.
Rõ ràng ban ngày chạm mặt, Tưởng Y Y chẳng thèm nói với đối phương một câu, thế mà sau đêm nhận được bánh nướng, ngày thứ hai gặp lại đã dịu dạng gọi tiếng “anh Mã.”
Có phải là chỉ có tặng đồ cho phụ nữ, mới có quyền kén vợ kén chồng? Mới có thể làm t.ình…
Không đúng.
Ông già rõ ràng nói là, muốn kết giao với người khác phải lấy tình cảm chân thật làm cơ sở, thứ tình cảm đổi bằng vật chất là dối trá nhất, yếu ớt nhất, ngày nào không có tiền, quan hệ cũng biến mất theo.
Nhưng tình huống bây giờ, nếu như không bỏ ra đồ ăn hoặc vật tư khác, ngay cả cơ hội nói chuyện với con gái cũng chẳng có.
Ở cái căn cứ này, cư*ng hiếp là tội. Một khi bị bắt là đầu nở hoa.
Bởi vậy ở đây tụ tập rất đông phụ nữ, trước kia anh Tiểu Minh có nói giới tính mất cân đối, làm thì ít ăn thì nhiều, không thể thu thêm, kết quả sau khi phụ nữ tới thì đàn ông cũng cuồn cuồn vào không dứt, gần như thu hút hết số thanh niên trai tráng còn sót lại của Giang thị.
Chị dâu… Không, Diệp Tịch Nhan không chịu nói chuyện với cậu, thậm chí chẳng thèm nhìn cậu một lần.
Có phải nếu cậu cũng giống như anh trai, lấy ra được quần áo đẹp và mứt quả, Diệp Tịch Nhan cũng sẽ… cũng để cho cậu sờ soàng rồi hôn không? Chẳng ai chê hai phần đồ ăn cả? Có người phụ nữ tìm mấy người đàn ông nuôi dưỡng mình.
Đi đến cửa nhà.
Hứa Tinh Niên dừng bước.
Tưởng Y Y kéo kéo quần áo, co ro lại, ôm tay nhìn cậu, “Sao vậy, Tinh Niên?” Trước đó đi theo Hứa Tinh Niên luôn có đồ ăn ngoài định mức, cơ thể lâu rồi không phải chịu đói nên còn chưa quen. Hiện tại nửa đêm cũng đói tỉnh, ban ngày thì cứ rét run từng trận.
Phải nghĩ biện pháp kiếm đồ ăn mới được.
“Chị Y Y, em muốn tìm Lý Nhược Nam tham gia huấn luyện.”
“Không phải không chạy nổi sao?”
“Những đứa trẻ khác có thể chạy, em cố gắng thử một chút… Anh em lợi hại thế, em giờ đã bình phục, chẳng hẳn cũng không kém anh ấy.”
“… Tinh Niên, còn chưa hỏi em, sao bỗng nhiên lại khỏi bệnh vậy?”
“Không biết, đêm đó tỉnh lại nhìn thấy anh trai và Diệp Tịch Nhan, thì đã thấy thở dễ dàng hơn.”
“À, như vậy sao?”
Tưởng Y Y có điều suy nghĩ.
Hứa Tinh Niên vẫn luôn do cô chăm sóc, lên cơn rất đáng ợ, trong vòng một đêm bỗng nhiên chuyển biến tốt sợ e rằng có vấn đề mờ ám.
Nghe thấy cậu bé muốn tham gia huấn luyện thể lực, Tưởng Y Y rất vui mừng.
Thật ra cô cũng hiểu dựa vào ai cũng chẳng đáng tin, vẫn nên dựa vào mình. Dựa vào người khác có thể sống tốt, nhưng chính mình cũng phải có một phần sức lực thật sự, cho dù gặp tình huống xấu nhất cũng không ch*t đói, chỉ là cứ nhìn Hứa Tinh Niên khóc, là cô không thể kiềm chế mà mềm lòng.
Tưởng Y Y không miêu tả nổi tâm lý của mình.
Chắc là do kẻ yếu đồng cảm với kẻ yếu hơn, hoặc do đơn thuần thích Hứa Tinh Niên ngây thơ vô tri, khiến cô cảm giác mình không bẩn, hoặc là… coi cậu bé là vật thay thế của Hứa Vong Xuyên.
Dù sao anh em ruột, mặt mũi cũng tương tự nhau. “Vậy em cố lên, chị chờ Tinh Niên thành công.” Tưởng Y Y xoay người sờ đầu cậu.
Ánh mắt của Hứa Tinh Niên lại dừng ở bộ ngực đầy đặn của cô.