Không phải không thử lấy lại lòng tin.
Chỉ là Diệp Tịch Nhan có diễn xuất khá vụng về.
Đã cố tình nhắc nhở bản thân trước khi làm diễn viên phải tự lừa chính mình sau đó mới lừa gạt được người khác. Diệp Tịch Nhan cũng đã nghiên cứu và học tập xong hai quyển đào tạo diễn viên nhưng đọc sách và thực hành là hai việc rất khác nhau, cô muốn lăn lộn trong ngành giải trí thì chắc chắn sẽ là bình hoa xấu xa rồi bị miệng đời phun nước bọt dìm ch*t.
Lần tác chiến đầu tiên.
Ăn xong bữa sáng, trong lúc Hứa Vong XUyên chuẩn bị rời đi thì cô khập khiễng đến chỉnh quần áo giúp anh, ngửa mặt nhìn anh rồi dùng ánh mắt chó con ướt át nói “yêu anh”
Anh ừm.
Ánh mắt ngưng kết, sâu không thấy đáy, nhìn cười mà như không cười, lộ vẻ mặt tin tưởng.
Khiến Diệp Tịch Nhan tức giận ôm đầu con chó rồi lắc lấy lắc để.
“Cười cười cười, cười cái rắm, không biết cười thì đừng cười, chỉ khiến em thấy gượng gạo và buồn nôn.”
Hứa Vong Xuyên cũng không tức giận, trở về còn mang theo một bó hoa dại lớn đủ loại màu sắc tặng cô.
Diệp Tịch Nhan đem hết ra đút cho lạc đà ăn.
Đúng vậy, anh lại bổ sung thêm hai con, một đực một cái, nói năm sau sinh con xong có thể đem con già đi thịt, một con luộc một con nướng, nghe nói cô thích ăn thì ăn nhiều thêm chút, dù sao đời con đời cháu còn nhiều vô hạn. Đời con đời cháu chúng nó đều có thể làm thịt.
—— chỉ có lạc đà còn sống trong thế giới nóng vô cùng này.
Còn khỉ lông vàng, cứ chạng vạng tối là leo lên ngọn cây nhìn cô. Diệp Tịch Nhan cũng sẽ vừa tập yoga vừa nhìn lại nó.
Có lẽ trong mắt khỉ, Diệp Tịch Nhan cũng là loại động vật cảnh, chẳng qua khác nhau ở chỗ, khỉ lông dài ăn lá cây sống trong rừng, còn khỉ không lông ở trong phòng ăn cơm gạo, đều chỉ là vật nuôi của Hứa Vong Xuyên.
Chỉ có khỉ mới thương khỉ.
Nguyên nhân phía sau thì khiến người ta phải bỏng. Lần tác chiến thứ hai.
Diệp Tịch Nhan tham khảo một bộ phim cổ trang, phim truyền hình chuyển thể dựa theo tiểu thuyết tình cảm, thế là cô viết một bức thư cam đoan cực kỳ chân tình gần giống thư tình, với niềm tin rạo rực cô bỏ nó lên mặt bàn.
Sau khi ngủ dậy thì biết con chó đã trở về từ mấy giờ trước không chỉ đã xem, còn dùng bút đỏ nghiêm túc viết hai chữ xiêu vẹo: Đã xem.
Moá!
Phong cách chấm bài của giáo viên à?
Sao anh không hả hê đến ch*t đi! Tên chó má. Lần tác chiến thứ ba.
Diệp Tịch Nhan làm một bàn ăn lớn toàn là những đồ Hứa Vong Xuyên thích ăn chờ anh về nhà.
Đêm dài, sương nặng. Ếch kêu ồm ộp.
Lại nhớ đến mấy món ếch nấu rồi.
Cô ráng chống đỡ cơn buồn ngủ mà chờ đợi, lòng chứa chan nghĩ rằng sẽ khiến anh cảm động rơi lệ, sau đó tin tưởng rằng cô sẽ lấy lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, rồi cô sẽ được thả ra ngoài rong chơi nô đùa cả ngày.
Người đàn ông mang một thân đầy máu tươi, cánh tay nổ nát nhừ, như bãi bùn nhão bò vào cửa phòng. Thấy cô làm đồ ăn, hàng mi xấu hố cố gắng mở căng ra để chờ anh tới giờ, thế là không chữa trị gì kéo cơ thể thương tích ngồi xuống ăn, càng ăn cơ thể càng hỏng, ánh mắt dần mê mang, cổ cũng mọc ra những nốt đỏ ửng…
Bộ dạng liều ch*t không sờn.
Diệp Tịch Nhan tìm tòi chữa trị cánh tay bị thương rồi nhíu mày hỏi:” Anh bị dị ứng cái gì? Sao lại nổi mề đay?”
“Đậu nành.”
Hứa Vong Xuyên gãi cổ, quay đầu qua.
Tạp hoá ở căn cứ có không ít đậu tương tồn kho.
Diệp Tịch Nhan thích uống sữa đậu nành, ăn không hết thì chuyển sang làm đậu hũ, Hứa Vong Xuyên bình thường cũng rất thích ăn, cô ăn không hết đều nhét vào miệng anh, sao lại dị ứng chứ?
“Trước kia lúc học ở trường, chẳng phải anh thường xuyên mua chè bánh trôi nhân bột đậu sao? Thấy anh ăn rất ngon nên em không chú ý gì nhiều.”
Bột đậu cũng là chế phẩm từ đậu nành. Anh không nói lời nào.
Diệp Tịch Nhan dường như cũng đã đoán ra.
Quà vặt ở cổng trường hầu hết là thực phẩm bẩn, không phải nướng thì là chiên, cô vốn chẳng thích ăn. Mà tên chó này trong cơn tức giận, mặc kệ trong túi có tiền hay không đều muốn mua chút đồ ăn rồi hùng hục đi tới bỏ trước mặt cô, cô tuỳ tiện ăn hai miếng rồi anh nhặt lên ăn chỗ thừa.
Hiện tại cũng như vậy.
Diệp Tịch Nhan nhìn qua bàn ăn “Những món Hứa Vong Xuyên thích “, mồ hôi chảy ròng ròng.
Không phải anh từ bé đã thích ăn đầu hũ, da heo, dầu mờ hay rau thơm, mà đều là những thứ ăn thừa cô để lại, mà đến bây giờ khi cô dùng dị năng mới phát hiện anh dị ứng hạt đậu.
Cứu mạng, vai diễn kiều thê yêu chồng liền bị đóng băng và đổ bể!
Chẳng trách làm cái gì anh cũng cười như không cười, khuôn mặt ch*t “ha ha nhìn em biểu diễn.”
“Ăn không được thì đừng ăn, giả vờ như vua chúa ch*t vì sĩ diện làm gì… Haiz, hôm nay đánh nhau với ai mà bị xé nát thế này?” Diệp Tịch Nhan đỡ người dậy, vội vàng nói sang chuyện khác.
Hứa Vong Xuyên chỉ nói vấn đề đã xử lý xong, ôm Bì Bì đang ngủ thè lưỡi, rồi hôn lên đầu Diệp Tịch Nhan bảo cô yên tâm.
Diệp Tịch Nhan có cách nào đây?
Dị năng cô là hệ chữa trị, cũng không phải là thuật đọc tâm, có trời mới biết trong bụng chó có mấy cái ruột cong vẹo, không nói thì thôi, đỡ phải quan tâm, ai muốn làm bà quản gia xấu xí chứ.
Nếu không phải số mệnh quá tồi tàn, thì ai muốn yêu ch*t đi sống lại rồi mù quáng quan tâm mọi thứ.
…
Trừ Tôn Á và Lý Nhược Nam thường tới ăn chực, thì có rất ít người tiến vào Bạch Công Quán.
Phụ trách quét dọn và nấu cơm là hai người câm điếc bẩm sinh, tính tình khá tốt, cũng đã được đi học biết chữ, Diệp Tịch Nhan rảnh rỗi có thể chơi cờ caro với các cô ấy.
Tưởng Y Y cũng tìm một công việc trong căn cứ, phụ trách chấm điểm cống hiến cho mọi người.
Nhiệm vụ này cũng là công việc béo bở.
Trước kia, có người không cẩn thận bị chuột cắn, vì không nỡ dùng điểm cống hiến để đổi thuốc, cố gắng chịu đựng, chờ đến khi phát hiện, bác sĩ Nguy nói đã phát triển thành viêm màng não, về sau có dùng hết điểm cống hiến cũng chẳng cứu được.
Thế là nhiều người muốn tận dụng sự khác biệt này.
Hứa Vong Xuyên đã cố ý để một tên thọt ở đội tiên phong lui về làm chức vụ này.
Cuối cùng Tô Minh và Lý Nhược Nam đến nói chuyện huyên thuyên cùng Diệp Tịch Nhan, Diệp Tịch Nhan mới khuyên Hứa Vong Xuyên.
“Không phải em ghét cô ta sao?”